Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 342: Không cáo mà vào

Chương 342: Không báo mà vào.
Lục Cảnh định gọi đường dây nóng bên ngoài để xin giúp đỡ, nhưng vấn đề cũng không phải là không có. Văn bản của Ti Thiên Giám rõ ràng không cho phép sử dụng công cụ vào việc riêng, nói cách khác, cho dù là giám sát, thì cũng chỉ khi gặp phải chuyện liên quan đến quỷ quái, mới có thể mượn nhờ sức mạnh bên trong.
Tuy nhiên, điều này không làm khó được Lục Cảnh, dù sao vụ án này phức tạp như vậy, lại đầy mâu thuẫn, Lục Cảnh trước đó cũng đã cân nhắc đến khả năng tồn tại của quỷ quái. Hắn không hề thêm mắm thêm muối, mà kể lại một cách thật thà tình tiết vụ án một cách đại khái, sau đó thỉnh cầu Ti Thiên Giám cung cấp thông tin, để hắn loại trừ khả năng bị quỷ quái quấy phá.
Lục Cảnh viết xong rồi đặt bút xuống, Cốc Tỉnh vừa hay từ bên ngoài bay trở lại, hơn nữa nhìn bộ dạng của nó, hẳn là vừa mới chén sạch một bữa ăn ngon ở đâu đó. Ngay cả chút phí tổn Lục Cảnh đưa cho nó - một nắm ngô cũng chẳng để ý tới, chỉ tùy tiện uống chút nước trong chén trà, về sau liền ngậm theo lá thư đã viết xong của Lục Cảnh, dang cánh bay về phía Ti Thiên Giám.
Mà Lục Cảnh sau khi đưa xong thư cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cứ thế ngả đầu ngủ, kết quả chưa đầy ba canh giờ, Cốc Tỉnh đã lại bay từ bên ngoài trở về, mang theo cả hồi âm của Ti Thiên Giám. Lục Cảnh lúc này cũng đã xuống giường, đang ăn điểm tâm thị nữ đưa tới, lau tay xong liền cởi lá thư cột trên chân Cốc Tỉnh ra.
Mở thư ra, sau khi liếc qua mấy lần, biểu lộ của Lục Cảnh lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại cau mày, rồi chìm vào suy tư khổ não, hắn nghĩ một lúc mà vẫn không có manh mối gì, thế là lại cầm lấy tờ giấy kia tiếp tục đọc.
Rất nhanh, thần sắc của hắn lại biến đổi, hơn nữa lần này Lục Cảnh há to miệng, rất lâu không thể khép lại được.
Một lát sau, Lục Cảnh cũng không buồn để ý đến cái bánh còn ăn dở, ném đũa sang một bên, vội vàng chạy ra cửa.
Hắn đi trước đến chỗ ở của Ôn Tiểu Xuyến, kết quả phát hiện Ôn Tiểu Xuyến không có ở đó, Lục Cảnh vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ ra Ôn Tiểu Xuyến dường như hai ngày nay đều đang ở bên Ôn Luân. Thế là Lục Cảnh lại chạy tới chỗ của Ôn Luân. Hắn không vội đi vào, mà lén la lén lút thò đầu ra nhìn một hồi, kết quả không thấy Ôn Tiểu Xuyến đi ra, mà lại vô tình nhìn thấy Ôn đại nương.
Lục Cảnh nghĩ ngợi một lát, tìm mẹ của con gái hình như cũng được, thế là không chờ nữa, quyết đoán đi ra từ chỗ ẩn nấp sau cây.
Ôn đại nương lúc này có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì đó, trông có vẻ hơi mất tập trung, đến khi Lục Cảnh tới gần bà vẫn không nhận ra. Thế là Lục Cảnh không thể không khẽ ho một tiếng, Ôn đại nương lúc này mới giật mình, ngẩng đầu lên thấy là Lục Cảnh thì hơi ngạc nhiên, "Lục đại hiệp tìm ta có chuyện gì sao?"
Lục Cảnh hơi gật đầu, "Ta muốn xin hỏi đại nương vài vấn đề."
Ôn đại nương lúc này sắc mặt cũng đã khôi phục bình tĩnh, hơi gật đầu, "Lục đại hiệp cứ nói."
"Ta nghe nói trong trang viên của các gia đình lớn đều sẽ có một con đường bí mật thông ra bên ngoài, để đề phòng bất trắc, nhất là gần đây thiên hạ đại loạn, Hồ Châu lại càng bị giặc cướp hoành hành, không biết Ôn đại nương có phòng bị chu toàn về mặt này không?"
Ôn đại nương nghe vậy, trong mắt dường như thoáng qua một tia khác lạ, nhưng rồi lắc đầu, "Thực không dám giấu diếm, ta từng có ý định này, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ."
"Tại sao?"
"Bởi vì từ khi chuyển vào nơi này, ta đã luôn bận rộn gia cố tường thành, củng cố phòng thủ, bây giờ nơi này tuy không gọi là vững như thành đồng, nhưng bọn giặc cỏ thông thường rất khó tấn công. Mà nếu chúng ta thật sự gặp phải tai họa ngập đầu, điều đó chứng tỏ số lượng giặc cướp nhắm đến chúng ta có lẽ phải từ vạn người trở lên. Đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, dù chúng ta, một đám người trong trang, có dựa vào mật đạo chạy ra ngoài trang cũng khó lòng thoát được."
Ôn đại nương nói đến đây thì dừng lại một chút, "Người ta một khi có đường lui thì sẽ dễ sinh ra sự khiếp nhược, mấy hộ vệ canh giữ trang cũng vậy thôi. Có đường hầm bí mật này, rất có thể khi đối mặt với địch nhân, bọn họ sẽ không liều mình như vậy. Dù sao đánh không lại thì vẫn còn có thể thử trốn theo đường bí mật ra trang. Cho nên xét từ góc độ phòng thủ trang trại, sự tồn tại của con đường bí mật này lại có hại nhiều hơn là có lợi. Còn về chuyện dựa vào đường bí mật để cứu tính mạng của một số ít người trong trang thì. . . Ta có bảy người con gái, sáu người đã gả đi, còn một người thì không ở bên cạnh ta. Nhà họ Ôn đã có mầm mống sinh sôi rồi. Về phần ta với lão thái quân, đều đã là người có tuổi cả, đối với chuyện sống chết đã coi rất nhẹ. Nếu Ôn gia trang có một ngày bị hủy, thì cả hai chúng ta cũng đều không có ý định chạy trốn nữa."
"Ôn đại nương quản lý gia đình rất có phương pháp, thật khiến bọn ta khâm phục." Lục Cảnh không nhận được câu trả lời mình mong muốn, nhưng cũng không hề nản lòng, nói một câu khách sáo sau đó lại hỏi, "Vậy trong trang có mật thất không? À, chính là kiểu phòng ẩn mình mà chỉ có một số ít người biết thôi."
"À, Lục đại hiệp là lo lắng hung thủ nấp trong mật thất đúng không, đúng là trong trang đích xác có mấy mật thất, nhưng mà trước đây khi điều tra ta đã đích thân kiểm tra, bên trong không có ai cả."
"Thì ra là vậy." Lục Cảnh nhướng mày.
"Lục đại hiệp còn có câu hỏi nào khác không?"
"Tạm thời không có, xem ra là ta trước kia đã nghĩ sai, đa tạ đại nương đã giải đáp thắc mắc cho ta." Lục Cảnh nói.
"Lục đại hiệp không cần khách sáo," Ôn đại nương nói tới đây cũng thở dài, "Lục đại hiệp lần này tới Ôn gia trang làm khách, lẽ ra chúng ta phải chiêu đãi chu đáo, nào ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện này, ngược lại lại làm Lục đại hiệp phải vất vả tìm hung thủ."
"Không có gì, dù sao ta cũng hy vọng có thể sớm bắt được hung thủ, để Tưởng đường chủ có thể sớm nghỉ ngơi." Lục Cảnh nói xong liền chắp tay, sau đó dứt khoát cáo từ rời đi.
Nhưng hắn không đi xa, mà đi đến chỗ Ôn đại nương không nhìn thấy sau đó lại nhanh chóng chạy trở lại.
Lần này Lục Cảnh cũng không có gặp may, xông thẳng vào chỗ ở của Ôn Luân, túm ngay lấy Ôn Tiểu Xuyến đang chơi bài diệp tử cùng thị nữ ở bên sảnh, "Nhanh, dẫn ta tới mật thất nhà ngươi."
Ôn Tiểu Xuyến nhìn thấy Lục Cảnh thì trên mặt hiện lên một tia vui mừng, nhưng nhớ ra mình còn chưa rửa mặt thì lại kêu lên một tiếng, tuy nhiên nàng vẫn biết nặng nhẹ. Thấy Lục Cảnh hỏi gấp thì liền đứng dậy, vừa cùng Lục Cảnh đi ra ngoài phòng, vừa nói, "Ngươi xem như là tìm đúng người, mật thất nhà ta cũng không ít, không biết ngươi muốn tìm cái nào."
"Cái bí mật nhất, không ai biết, ừm, tốt nhất là còn ở chỗ ít người, dễ dàng ra vào, không dễ bị người khác phát hiện."
Ôn Tiểu Xuyến suy nghĩ một lúc, đang định nói gì đó, thì lại đột nhiên ngậm miệng.
Mà Lục Cảnh cũng thấy Ôn Luân đứng trong sân, mới nãy nàng rõ ràng không có ở đây.
"Lục đại hiệp ngày thường đi vào sân của người khác, đều không báo trước như vậy sao?" Ôn Luân thản nhiên nói.
"Không phải, Lục đại hiệp là ta gọi tới." Ôn Tiểu Xuyến cố gắng giúp Lục Cảnh hòa giải.
"Đây là sân của ta, không phải phòng khách của ngươi, ngươi mời người đến sao lẽ nào không phải nói cho ta một tiếng trước sao?" Ôn Luân nghe vậy lại chuyển ánh mắt sang người Ôn Tiểu Xuyến, thể hiện tư thế tỷ tỷ dạy dỗ muội muội.
Nhưng Lục Cảnh đã không đợi được nữa rồi, lên tiếng với Ôn Luân, "Thật xin lỗi, chúng ta đi ngay bây giờ." Sau đó không đợi Ôn Luân trả lời, liền ôm eo Ôn Tiểu Xuyến, tiếp đó dậm chân một cái, không đi cửa chính mà trực tiếp leo tường rời khỏi tiểu viện của Ôn Luân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận