Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 170: Ngươi yên tâm, cái này đề rất đơn giản

Chương 170: Ngươi yên tâm, đề này rất đơn giản
Lục Cảnh ngay cả Kính Hồ cốc cũng nhảy qua, chỉ vài chục trượng khoảng cách tự nhiên không là gì trong lòng hắn, đợi giáo tập chỉ đường xong liền trực tiếp nhảy xuống.
Trọng lượng cơ thể hắn cộng thêm thiền trượng trong tay và chiếc hộp tre lớn sau lưng đã vượt quá 300 cân, thế năng rất lớn, nên động tĩnh khi đáp đất khiến ngay cả hắn cũng phải giật mình.
Cũng may thân thể không cảm thấy khó chịu, tầng thứ 4 Hỏa Lân Giáp giúp lực phòng ngự của hắn lên một bậc mới, đủ để hóa giải hết lực phản chấn dưới chân.
Cho nên duỗi chân ra, xác nhận khớp và cơ bắp không có vấn đề, Lục Cảnh tiếp tục nhảy xuống, hắn không quên mình còn phải đuổi theo người phía trước.
Còn đám Bạch Ngọc công tử nhìn thế xông tới như vũ bão của Lục Cảnh, sắc mặt cũng không khỏi trở nên khó coi.
Dù sao khinh thân thuật của bọn họ dùng dù tốt cũng chắc chắn không thể nhanh bằng việc Lục Cảnh xem mình như tảng đá đập xuống, nên chẳng mấy chốc khoảng cách giữa họ và Lục Cảnh bị rút ngắn đáng kể, sắp bị Lục Cảnh vượt qua.
Nhưng đúng lúc này, đệ tử Thiên Môn phái đi đầu đột nhiên dừng bước, hắn phát hiện mình không tìm được điểm đặt chân mới.
Nói vậy có lẽ không quá đúng, vì điểm đặt chân mới vẫn có, chỉ là đã ở ngoài trăm trượng.
Xa hơn bất cứ điểm đặt chân nào trước đó.
Thấy vậy, tiểu hòa thượng Chiêu Minh và những người khác cũng dừng lại, họ không ngờ đề mục nhỏ của trận thi đấu trúc cơ lần này lại khó đến vậy, đây mới chỉ là đề đầu tiên đã khiến họ thấy khó giải quyết.
Dù có khinh thân thuật gia trì, việc hạ xuống an toàn cũng không dễ dàng, huống chi điểm đặt chân kia không chỉ cách xa về độ cao, mà khoảng cách ngang cũng không gần, chỉ bằng một cú nhảy rất khó mà đến được.
Nhưng ở đây đã không còn thấy bóng dáng Yến Quân, vậy có nghĩa Yến Quân đã thành công vượt qua lạch trời này.
Điều này khiến mọi người lần nữa cảm thấy áp lực, lúc tập võ luôn bị Yến Quân bỏ một đầu đã đành, không ngờ khi vào thư viện vẫn không cạnh tranh lại nàng.
Có lẽ điều duy nhất đáng an ủi là có người giờ chắc còn ngơ ngác hơn bọn họ.
Vừa nghĩ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn Lục Cảnh phía sau, quả nhiên Lục Cảnh cũng đã dừng lại, thăm dò nhìn xuống dưới.
Nhưng rất nhanh, Lục Cảnh mở chiếc hộp tre lớn của mình, lấy ra một bộ quần áo nhìn khá cổ quái, nhanh chóng mặc lên người, khiến hắn trông như một con chuột bay khổng lồ.
Đây là phi dực Xi làm cho hắn trước kia, vốn để dùng khi đi Kính Hồ cốc, dù lúc đó Lục Cảnh không dùng, nhưng về sau vẫn lấy được từ chỗ Ngô Hàn.
Lần này mang theo bên mình, quả nhiên đã có chỗ dùng.
Lục Cảnh mặc phi dực xong, vẫy tay với đám người Chiêu Minh, sau đó lại nhảy xuống trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, giữa không trung dang rộng tứ chi, lướt đi.
Bộ phi dực Xi làm cho hắn có điểm giống cánh trang của Lục Cảnh ở kiếp trước, nhưng chắc chắn không tốt bằng cánh trang thật, nhưng cũng đủ để hắn lướt đến vị trí cần thiết, đồng thời cũng giúp hắn giảm phần lớn lực va chạm khi rơi xuống, giúp hắn an toàn đáp xuống vách đá cách trăm trượng kia.
Thấy Lục Cảnh nhẹ nhàng vượt qua ải khó trong mắt họ, trong lòng Chiêu Minh và mọi người không khỏi hiện lên một cảm giác hoang đường.
Rõ ràng nói sau khi luyện bí lực có thể làm được nhiều điều mà cao thủ đỉnh cao cũng không thể, sao giờ thấy khoảng cách giữa đôi bên ngược lại ngày càng xa?
Rốt cuộc họ đã luyện cái gì trong thời gian này?
Nhưng mọi người ở đây đều là thiếu niên tuấn kiệt, cảm xúc chán nản chỉ lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã bị kích thích bởi đấu chí mạnh mẽ hơn.
Không được, lần này trận thi đấu nhỏ trúc cơ dù thế nào cũng không thể để một tên không có một chút bí lực nào giành hạng nhất, nếu không để đám sư đệ sư muội biết, mặt mũi của mấy sư huynh sư tỷ này để đâu cho được.
Nghĩ đến đây, rất nhanh đã có người bắt đầu thử vượt qua lạch trời này.
Cách được nghĩ ra trước nhất là dùng Hoán Phong thuật, phép thuật cơ bản nhất trong ngũ hành pháp thuật, kết hợp với khinh thân thuật, như vậy họ có thể nhảy xa hơn, nhưng sức gió khó khống chế, không cẩn thận rất có thể sẽ nhảy quá vách đá kia.
Cũng có người nghĩ đến việc mượn lực của người khác, tìm đồng đội có cánh tay khỏe mạnh ném họ qua, nhưng vấn đề là người ném lại có thể không được gì, ngược lại còn khiến những đối thủ cạnh tranh vượt qua mình. . .
Tóm lại, một đám học sinh trước lạch trời đột nhiên xuất hiện đã thi nhau thể hiện bản lĩnh.
Nhưng những chuyện này không còn liên quan đến Lục Cảnh, sau khi qua vách đá trơ trụi kia, con đường tiếp theo trở nên đơn giản hơn nhiều, Lục Cảnh thu hồi phi dực, tiếp tục xuống núi nhanh, chẳng mấy chốc đã quay lại chân núi.
Còn giáo tập phụ trách đề thứ hai từ lâu đã phải di chuyển khỏi vị trí cũ vì đá vụn thỉnh thoảng rơi xuống đầu, đổi sang một chỗ xa hơn để ngồi, nghe thấy tiếng ầm ầm trên đỉnh đầu, ngẩng lên đã thấy người gây ra vụ đá rơi kia.
Hắn dạy ở thư viện bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy có người xuống núi kiểu vậy.
Nếu không phải thấy Lục Cảnh vẫn nhảy nhót tưng bừng, thì nói hắn từ trên núi lăn xuống cũng không sai.
Giáo tập còn đang ngẩn người, Lục Cảnh đã tiến lên phía trước thi lễ nói, “thưa lão sư, đề thứ hai là gì?”
“À, đề thứ hai à,” giáo tập nghe vậy bưng chén trà lên, cười nói, “Yên tâm, đề thứ hai sẽ không khó như đề thứ nhất, tiếp theo ngươi không dùng tay, cũng không thể dùng bất kỳ cách nào khác tiếp xúc chén trà này, để nó rời tay ta coi như qua ải, thế nào, đơn giản lắm chứ?”
Lục Cảnh nhíu mày, nếu như ở đề thứ nhất hắn vẫn chỉ mơ hồ cảm thấy gì đó, thì giờ ở đề thứ hai, ác ý đã bộc lộ rất rõ, người ra đề dường như chỉ thiếu mỗi nước viết chữ "ghim ngươi" lên mặt.
Đây là một đề bí lực chính hiệu, trước kia Lục Cảnh từng thấy lão cương thi làm những chuyện tương tự ở tiệm quan tài Hành Ký, không cần đưa tay cũng có thể để quan tài của hắn và Dương Đào lơ lửng.
Nếu là người học qua các pháp thuật hay trận pháp liên quan, thì giải đề này chắc dễ như lời giáo tập nói, nhưng đằng này Lục Cảnh lại không có một chút bí lực nào, mà võ công và nội lực kinh thế hãi tục của hắn cũng vô dụng trong đề này.
Không phải nói trận thi đấu nhỏ không được ra đề bí lực, thực tế thì theo Lục Cảnh biết, ở mấy lần thi đấu nhỏ trước cũng đã có không ít đề bí lực, dù sao đây vốn là cuộc thi thư viện tổ chức để kiểm nghiệm kết quả trúc cơ của các sinh viên.
Nhưng mà các trận thi đấu nhỏ trước kia rất ít khi đưa ra những điều kiện hạn chế chặt chẽ, chỉ có thể dùng bí lực để giải quyết.
Giáo tập nhìn Lục Cảnh ánh mắt có chút đồng tình, hắn biết rõ Lục Cảnh hiện tại đang phải đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng như thế nào, hắn thấy đạo đề này căn bản là không thể giải với Lục Cảnh, thiếu niên này vất vả lắm mới xuống được chân núi, giải được đề thứ nhất, chắc không ngờ rằng mình nhanh vậy đã phải bỏ cuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận