Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 567: Dọn nhà

"Cần ngươi lắm chuyện!" Cổ lang trung nghe vậy liền hung dữ trừng mắt nhìn Tế Tân. Tiểu dược đồng lập tức bị dọa đến che mông.
"Cho lưu dân khám bệnh là việc thiện a, Cổ lang trung tại sao không đi tìm thiện đường trong thành lãnh tiền?" Lục Cảnh còn nhớ rõ mình ở thành Ổ Giang có một thiện đường. Tài chính ban đầu do Cố Thải Vi bỏ ra, sau đó còn thu hút thêm một đám thế lực võ lâm địa phương, bao gồm cả Thiên Mã tiêu cục, quyên góp tiền. Bây giờ nó giống như một quỹ từ thiện minh tinh vậy.
"Thiện đường của ngươi cũng không quản được." Cổ lang trung lắc đầu, "Lưu dân quá nhiều, mọi người đều biết bên Ổ Giang này xem như yên ổn, hơn nữa Giang Nam lại tương đối giàu có, cho nên đều đổ về đây." Các ngươi từ ngoài thành tới đây hẳn là cũng thấy rồi, gần như chỗ nào cũng có lưu dân. Quan phủ không cho bọn họ vào thành, họ thì cực kỳ đói, sẽ còn lẻn vào nhà dân gần đó trộm thức ăn, thậm chí còn cướp trắng trợn, mấy ngày trước khuê nữ nhà lão Lý còn bị mấy tên lưu dân làm nhục."Dưới trời đất bao la, bọn chúng cứ vậy mà xông thẳng vào, lôi cô khuê nữ nhà lão Lý đi. Về sau thanh niên trai tráng trong thôn còn đánh nhau với đám lưu dân đó một trận, cướp người về được, nhưng không lâu sau nàng lại treo cổ tự vẫn, bây giờ nhà nào cũng chuẩn bị sẵn dao thương, ngủ cũng không ngon giấc."
Hai bên bây giờ quan hệ căng thẳng, ta muốn chuyển đi không chỉ vì không có tiền cho lưu dân khám bệnh, mà là do mấy hương dân kia không cho phép ta khám bệnh cho lưu dân nữa." Cổ lang trung thở dài, "Trong đám lưu dân mặc dù có không ít kẻ vô lại trộm cướp, nhưng phần lớn vẫn khá trung hậu thành thật, có những người mang cả nhà chạy nạn, khi đi nhà có đến mười mấy nhân khẩu, tới nơi này chỉ còn lại ông và đứa cháu gái." "Hơn nữa cháu gái còn đang bệnh nặng, ngươi nói lão phu có thể thấy chết không cứu sao?"
Lục Cảnh nghe vậy cũng không biết nói gì. Nạn dân thuộc vấn đề khó giải quyết mang tầm quốc tế, cứu hay không cứu dường như đều có lý. Lục Cảnh dù danh tiếng vang dội ở thành Ổ Giang, nhưng hắn cũng không cách nào thuyết phục dân làng ở đây tiếp nhận những lưu dân kia, huống hồ hắn cũng sẽ không làm cái chuyện đứng nói chuyện không đau lưng này.
Cho nên hắn chỉ hỏi, "Vậy các ngươi dự định chuyển đi đâu?"
Cổ lang trung nói, "Còn chưa nghĩ ra, ta dự định mang theo Tế Tân đi thăm hỏi mấy lão bằng hữu, sau đó mới quyết định tiếp. Thật tình mà nói, bây giờ chỗ nào cũng có lưu dân không ít, ta cũng nhìn có chút run sợ trong lòng, không biết lúc nào thì sẽ gây ra náo loạn nữa."
"Vậy thì vào thành đi, vào thành sẽ an toàn hơn." Hạ Hòe khuyên nhủ.
Cổ lang trung sờ râu mép, lại có chút kiên quyết nói, "Lão phu trong nhà có gia huấn, không chữa bệnh cho người quyền quý."
"Có cốt khí!" Lục Cảnh giơ ngón tay cái lên, thật lòng kính nể.
Nhưng Tế Tân một bên lại là vẻ mặt cầu xin. Vào thành tốt biết bao, vào thành có đủ loại quà vặt đồ chơi, còn có cả tỷ tỷ xinh đẹp nữa, ngoài thành toàn là lưu dân hung dữ vô cùng dơ bẩn, không cẩn thận sẽ còn bị cướp. Không những đồ ăn bị cướp, người cũng có thể không còn nữa. Tế Tân tuy không phải con gái, nhưng năm nay con trai cũng nguy hiểm, ai biết được khi nào hắn sẽ bị cướp, đến lúc đó hắn la cứu mạng hay là không la cứu mạng đây? Với cái thân thể của Cổ lang trung kia, tới cứu hắn thì chỉ có tự đưa đầu cho người ta. Nhưng Tế Tân hôm qua vừa bị ăn trúc bản vào mông, giờ mông vẫn còn đau, chỉ có thể bĩu môi, ngồi một bên giận dỗi.
Ngay lúc này hắn nghe Lục Cảnh lại nói, "Nếu như các ngươi không có chỗ nào tốt để đi, không bằng đến chỗ ta đi."
"Lục đại hiệp đừng khuyên nữa, lão phu đã nói, là sẽ không vào thành." Cổ lang trung khoát tay.
"Ta nói không phải thành Ổ Giang, mà là Vũ Châu, ta ở Vũ Châu có một khu đất, hiện tại có gần 200 người, nhưng vẫn thiếu một lang trung có thể khám bệnh."
Cổ lang trung sững sờ, "Vũ Châu? Huyện thành nào?"
"Huyện Tữ, bất quá địa bàn của ta không ở trong huyện thành, mà là ở núi Thanh Long bên cạnh huyện thành." Lục Cảnh nói thật.
"Thế nhưng mà lưu dân ở Vũ Châu không phải còn lợi hại hơn sao? Đã biến thành giặc cướp rồi."
"Ta có thổ bảo, hơn nữa trong bảo có dân binh, đủ để đối phó với lưu dân và thổ phỉ gần đó."
Cổ lang trung có chút động lòng, nhưng cũng không lập tức đồng ý, ngược lại hỏi, "Vậy nếu ta lại chữa bệnh cho lưu dân, dân làng trong thổ bảo có đuổi thầy trò ta đi không?"
"Cổ lang trung nghĩ nhiều rồi, chuyện này chúng ta cầu còn không được ấy chứ, bên đó đất đai rất nhiều, lại đang khai hoang, rất thiếu nhân thủ, ngươi có thể chữa khỏi cho những lưu dân kia, để họ ở lại là tốt nhất." Lục Cảnh nói, hắn cũng không để tâm chuyện này lắm, một mình Cổ lang trung, thêm một Tế Tân, có thể cứu được bao nhiêu người chứ?
Cổ lang trung kỳ thật đã dao động, nhưng vẫn muốn giữ thể diện, vì vậy nói, "Để lão phu suy nghĩ thêm mấy ngày."
"Đương nhiên." Lục Cảnh nói, "Cổ lang trung cứ quyết định đi, nếu ông muốn đi, thì đến Phi Mã tiêu cục trong thành tìm người, mời bọn họ cử một đội tiêu sư hộ tống hai người đến đó, dù sao chỗ kia lưu phỉ thật nhiều, hai thầy trò già trẻ lên đường cũng không an toàn, ta sẽ báo trước cho tiêu cục, lộ phí ta sẽ lo."
Thấy Lục Cảnh hào phóng như vậy Cổ lang trung cũng có chút ngại, thế là cũng không làm bộ nữa, chắp tay nói, "Nếu Lục đại hiệp nhiệt tình như vậy, vậy thì thầy trò ta ngày mai lên đường thôi."
"Tốt, mong sớm được gặp Cổ tiên sinh ở Vũ Châu."
Vì trời đã tối, Lục Cảnh dứt khoát cùng Hạ Hòe nghỉ lại một đêm ở nhà tranh của Cổ lang trung. Điều này khiến hai người nhớ lại khoảng thời gian trước kia đến đây chữa bệnh.
Hạ Hòe còn múa cho Lục Cảnh xem một bộ kiếm pháp, sau đó hai người còn nói đến chuyện Ngụy Tử Tiện, Hạ Hòe cũng rất cảm khái, chỉ nói từ sau chuyện ở Trạng Nguyên Lâu truyền ra, không còn đệ tử Tẩy Kiếm Các nào gặp lại vị sư huynh đại sư huynh rất cao ngạo này nữa. Không khỏi khiến người ta có chút lo lắng.
Lục Cảnh an ủi, "Với tâm trí của Ngụy huynh, ta nghĩ có lẽ hắn sẽ bị chuyện này làm phiền một thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không để chuyện này hủy hoại được."
"Chỉ mong là vậy thôi." Hạ Hòe cũng chỉ có thể nói. Nói xong nàng liền không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn bầu trời đầy sao.
Còn Lục Cảnh cũng không quấy rầy nàng, ngồi bên cạnh nàng, tiếp tục tu luyện Ngự kiếm thuật. Một lát sau, Lục Cảnh cảm thấy vai trái mình trĩu xuống, hóa ra Hạ Hòe đã dựa vào vai hắn ngủ rồi.
Đáng tiếc khoảng thời gian nhàn nhã như vậy cũng không kéo dài quá lâu, sáng sớm hôm sau Lục Cảnh nhận được thư tín từ Ty Thiên giám thúc giục hắn trở về. Chuyện này ngược lại không có gì quá bất ngờ, dù sao chuyện của long vẫn là rất quan trọng. Dù Lục Cảnh đã báo cáo đầu đuôi sự việc, nhưng Quách Thủ Hoài đoán chừng còn có lời muốn đích thân hỏi hắn, chỉ là điều Lục Cảnh không ngờ tới là, khi hắn quay lại Ty Thiên giám lại được báo là Quách Thủ Hoài đã không còn ở đây.
Lục Cảnh tiện tay chặn một người áo xanh, người kia nói với Lục Cảnh, Quách Thủ Hoài có việc gấp mới vừa rời đi, bảo Lục Cảnh cứ an tâm không cần vội.
"Chuyện gì mà gấp vậy?" Lục Cảnh hỏi.
Người áo xanh kia do dự một chút, nhưng thấy Lục Cảnh là giám sát, vẫn nói thật, "Huy Châu xuất hiện một con quỷ vật rất lợi hại, đã c·hết không ít người, bao gồm 5 giám sát và 3 đệ tử thư viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận