Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 423: Hội hợp

Chương 423: Hội ngộ
Vậy nên lần này Ti thiên giám muốn hắn đối phó là một chuyện có thể lặng yên không một tiếng động xóa đi hết thảy dấu vết tồn tại của một người, đồng thời còn có thể sửa đổi ký ức của những người khác, là quỷ vật? Nghĩ đến đây, Lục Cảnh không kìm được hít một ngụm khí lạnh. Loại vật này nghe thôi đã thấy nguy hiểm. Mà đây mới là lần đầu tiên hắn đường đường chính chính phá án, có nhất thiết phải vừa đến đã gặp ngay thứ hung tàn như vậy không? Còn có vị giám sát đại nhân cộng tác cùng hắn kia, tại sao đến giờ vẫn chưa liên lạc với hắn? Lúc trước đối phương sai người đưa thư cho hắn với bộ dáng vô cùng gấp gáp, sao giờ hắn đến Lăng Dương đã hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng người kia đâu? Chẳng lẽ tên kia vì không vừa mắt hắn, định một mình hành động luôn rồi? Lục Cảnh đối với điều này đúng là không có ý kiến, chỉ cần đối phương có thể giải quyết mọi chuyện, dù bắt hắn đứng bên cạnh xem náo nhiệt hắn cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng hắn lại sợ tên kia không liên lạc với mình là do gặp phải nguy hiểm gì. Lục Cảnh chợt nhớ đến tờ giấy nhận được ở thư viện, kết quả phát hiện... chính mình thế mà không nhớ nổi trên tờ giấy kia viết cái gì.
"Không hay rồi!" Lòng Lục Cảnh lập tức trầm xuống. Vị giám sát đại nhân kia chẳng lẽ đã bị con quỷ kia nhập rồi sao? Nếu không thì tại sao thời gian chưa đến một ngày, hắn đã quên nội dung tờ giấy kia, hơn nữa sau đó Lục Cảnh càng cố nhớ lại, lại phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về việc Ti thiên giám phái tới một giám sát. Chẳng lẽ cũng là vì con quỷ kia? Lục Cảnh hít sâu một hơi, hắn quyết định sẽ báo cáo chuyện này cho Ti thiên giám. Hắn nhớ trong khóa học ở thư viện có nói, khi gặp phải quỷ vật mà bản thân không thể giải quyết, thì có thể xin viện trợ từ trong thự. Tuy cách này có chút giống Sa Ngộ Tịnh, gặp chuyện chỉ biết gọi đại sư huynh. Nếu so sánh, nếu lần đầu tiên phá án mà hắn tự mình giải quyết được con quỷ, cứu vị giám sát kia, chắc chắn sẽ khiến mọi người nhìn với con mắt khác. Nhưng làm người hai đời, Lục Cảnh đã qua cái tuổi thích cậy mạnh, nếu có cách giải quyết ổn thỏa hơn thì hắn đương nhiên vẫn muốn chọn cách đó. Huống chi, Lục Cảnh không biết trí nhớ liên quan đến vị giám sát kia của mình còn giữ được bao lâu, cho nên cho dù là vì cứu người, hắn cũng nên lập tức liên hệ với Ti thiên giám. Nhưng ngay lúc Lục Cảnh đã quyết định, chuẩn bị gọi Cốc Tỉnh, thì phía sau hắn bỗng truyền đến một giọng nói, "Ngươi là Lục Cảnh sao?"
Lục Cảnh nghe vậy liền quay người lại, thấy một người đàn ông gầy như cây gậy trúc, chân hơi vòng kiềng. "Các hạ là...?"
"Ti thiên giám cấp 3 giám sát Cung Hạo, mọi người thường gọi ta cây gậy trúc, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy." Cung Hạo vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ gỗ, mỉm cười đưa cho Lục Cảnh. Lục Cảnh cầm lấy, cẩn thận xem xét một lần, dù là con mắt nửa mở nửa nhắm phía trước, hay tên ở mặt sau đều không có vấn đề. Thế là Lục Cảnh trả thẻ gỗ lại cho Cung Hạo, rồi cũng đưa thẻ gỗ của mình, đồng thời tự giới thiệu, "Thư viện đệ tử Lục Cảnh."
"Ta nghe danh ngươi rồi, nghe nói ngươi mới vào thư viện có mấy ngày, đã khiến một trong Bát Cảnh là Biệt Hữu Động Thiên tan tành."
"Cái này..." Lục Cảnh hơi lúng túng.
Nhưng Cung Hạo chỉ cười cười, "Ngươi đừng sợ, ta không phải muốn truy cứu trách nhiệm của ngươi, chỉ là muốn nói người trẻ bây giờ quả thật là một người giỏi hơn người, trách sao Hoàng Giám viện cùng Quách Thiếu giám đều muốn thả các ngươi ra ngoài phá án sớm như vậy."
"Vậy là Cung đại nhân xin Hoàng Giám viện cho ta sao? Nhưng ta hình như không quen biết Cung đại nhân trước đó, vì sao Cung đại nhân lại chọn ta làm cộng sự?" Lục Cảnh có chút bất ngờ.
"Ngươi không biết ta, nhưng ta đối với ngươi lại chẳng hề xa lạ." Cung Hạo vỗ vai Lục Cảnh, "Nhưng nguồn gốc giữa ngươi và ta để lát nói đi, chính sự quan trọng hơn."
Nghe Cung Hạo nói vậy, Lục Cảnh cũng chỉ có thể tạm thời nén nghi hoặc trong lòng, sau đó hỏi, "Cung đại nhân tìm được con quỷ kia rồi sao?"
Cung Hạo gật đầu, "Ta đã điều tra rõ, con quỷ kia đang ở Thanh Tuyền tự trong thành nam."
"Thanh Tuyền tự?" Lục Cảnh nhướng mày.
"Thế nào, ngươi biết chỗ đó?"
"Nghe nói qua, trong thành có một phụ nữ bị mất con, nhưng không ai tin, nhưng thị nữ thân cận của nàng đã nói với ta, trước khi mang thai nàng ta thường xuyên đến Thanh Tuyền tự."
"Không sai, ngươi đến nơi này chưa được một ngày, nhưng xem ra đã tìm hiểu được không ít." Cung Hạo khen, "Vậy chắc ngươi cũng đoán được tác dụng của con quỷ kia."
"Đoán được một chút, con quỷ lần này không đơn giản, Cung đại nhân, chúng ta có nên báo với trong thự một tiếng không?"
Cung Hạo cười khổ, "Theo quy củ cũ thì nên như vậy, nhưng gần đây quỷ vật xuất hiện khắp nơi, nhân lực trong thự đã không đủ dùng từ lâu, cho dù chúng ta báo lên thì cũng sẽ không phái người xuống giúp." Thực tế là, ta đã xin viện trợ mấy lần, nhưng ngươi là người duy nhất trong thự được phái tới, nên vụ án này, chỉ có thể dựa vào hai người chúng ta giải quyết."
"Cho dù con quỷ kia có thể lặng yên xóa đi sự tồn tại của một người?" Cung Hạo ngược lại có vẻ rất tốt tính, dù Lục Cảnh hỏi không ngừng, hắn vẫn kiên nhẫn, "Ngươi yên tâm, khi ngươi thật sự bước chân vào thế giới này rồi sẽ biết, con quỷ này còn chưa phải là nguy hiểm nhất đâu." Hắn dừng lại một chút rồi nói thêm, "Bây giờ ở Linh Châu ít nhất có hai giám sát cấp 5, sáu giám sát cấp 4 và mười bốn giám sát cấp 3 đang hợp sức điều tra cùng một vụ án, thứ quỷ vật họ đối mặt nguy hiểm gấp trăm lần thứ chúng ta phải đối mặt, nhưng biết sao được, ai bảo chúng ta là giám sát." Cung Hạo nhún vai, "Thế gian này, vẫn cần phải có người làm những việc này mà."
"Thụ giáo." Lục Cảnh nghiêm mặt nói.
"Chưa nói đến mức đó, chỉ là tùy tiện cảm thán đôi câu." Cung Hạo nói, "Được rồi, chúng ta mau đến Thanh Tuyền tự thôi, nếu đến muộn thì có người vĩnh viễn không tìm về được nữa đấy."
Nghe Cung Hạo nói vậy, Lục Cảnh cũng không hỏi nữa, đi đến nơi thuê xe ngựa bên cạnh để thuê một con. Cung Hạo nhìn con ngựa kia có vẻ hơi sốt ruột, liền hỏi Lục Cảnh, "Sao chỉ có một con vậy?"
"Ngựa này Cung đại nhân cưỡi, ta đi bộ là được rồi."
"Đi bộ?" Cung Hạo nghe vậy liền khuyên, "Ta biết nội công của ngươi không tồi, nhưng làm nghề này thì ai cũng không biết biến cố xảy ra lúc nào, để dành chút sức vẫn tốt hơn." Nhưng Lục Cảnh chỉ lắc đầu nói, "Không sao, ta quen đi bộ rồi, đảm bảo không làm chậm trễ chính sự của Cung đại nhân."
Cung Hạo nghe vậy không khuyên nữa, lên ngựa, phi về hướng Thanh Tuyền tự ngoài thành. Hắn cưỡi được khoảng 10 dặm, mà Lục Cảnh quả nhiên đúng như lời nói, vẫn cứ đi theo gót ngựa của hắn 10 dặm, không hề tụt lại phía sau, hơn nữa đến bên ngoài chùa miếu hơi thở cũng không có chút hỗn loạn nào. Cung Hạo không nhịn được mà lại khen, "Nội công tốt thật, không hổ là cao thủ trẻ tuổi đã lọt vào bảng Thiên Cơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận