Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 258: Độc chiến quần hùng

Từ hộ pháp cuối cùng đã hiểu vì sao Lục Cảnh dám dùng chiêu Khai Bia Chưởng tiểu thành để đỡ chiêu Phích Lịch Chưởng đại thành của hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, nội lực của Lục Cảnh quá lớn. Lớn đến mức sự chênh lệch về chiêu thức và mọi âm mưu đều mất đi ý nghĩa. Nếu không tự mình trải nghiệm, Từ hộ pháp không tin một người lại có nội lực đáng sợ đến mức này! Rõ ràng hai tâm phúc của hắn đã rút đao ra, chỉ cần hắn gắng gượng thêm một chút, người phía sau lập tức có thể tới tiếp ứng, nhưng Từ hộ pháp cảm giác một giây trôi qua như một canh giờ. Hắn trơ mắt nhìn kinh mạch trên cánh tay phải bị nội lực xé nát, biết tay phải đã hoàn toàn phế bỏ, từ nay về sau đừng nói dùng tay này đánh nhau, ngay cả cầm đũa ăn cơm cũng khó. Nhưng lúc này hắn không còn để ý đến cơn đau ở tay phải, vì ngay sau đó, luồng nội lực kia lại xông thẳng vào lồng ngực hắn. Từ hộ pháp chỉ có thể cố hết sức điều động nội lực còn sót lại trong đan điền để bảo vệ tâm mạch của mình.
Còn Lục Cảnh, sau khi đối chưởng liền không nhìn hắn nữa, chỉ ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng chờ hai thanh đao chém tới. Sau đó hắn thi triển thuật tay không đoạt đao, cướp lại hai thanh đao kia. Như đáp lễ, Lục Cảnh tiễn mỗi người hai chưởng. Rồi tiện tay ném cả ba người ra khỏi phòng. Đám người dưới lầu đang mong chờ Từ hộ pháp trổ tài, làm rạng danh Thiên Long Môn, không ngờ lại thấy một cảnh thảm bại khác. Từ hộ pháp được nói sẽ dạy dỗ Lục Cảnh thì bay ra ngoài đã ngất xỉu, hai tâm phúc của hắn cũng chẳng khá hơn, mặt mày trắng bệch, hơi thở thoi thóp. Mất đi người dẫn đầu, đám người Thiên Long Môn lập tức hoang mang. Một số người đề nghị xông lên cùng nhau để báo thù cho Từ hộ pháp, nhưng nhiều người đã tỉnh táo lại, hoặc là bị võ công của Lục Cảnh làm cho sợ hãi, bộ phận người này lại chọn đi gọi viện binh. Hai nhóm người còn đang tranh cãi thì từ trên sông đã vang lên một giọng nói, “Thiên Long Môn xem ra không ổn rồi, đến lượt chúng ta ra tay thôi, ai muốn lên trước?" “Cẩn thận, tên họ Từ kia ta cũng quen biết, võ công của hắn không kém, một chiêu Phích Lịch Chưởng trong giới võ lâm ít người địch nổi, chắc chắn không yếu hơn bất cứ ai trong chúng ta, đã bảo chúng ta cùng tiến lên thì cùng lên đi.” Người phụ nữ ôm hài tử nói. Nghe vậy, Thanh Lam và Giải Ngữ trong phòng đều biến sắc.
Thanh Lam nhìn Lục Cảnh ánh mắt đầy ai oán, thầm nghĩ lần này thì xong rồi, tại sao nhất định phải ba hoa chứ. Tuy Lục Cảnh vừa rồi đã thể hiện rất dũng mãnh, khiến ba nàng đều ngây ra, nhưng trên thuyền hoa có không ít người, cao thủ nhị lưu cũng nhiều. Nếu bọn họ không nói đạo lý cùng xông lên, Lục Cảnh có ngăn được hay không không rõ, nhưng ba nàng chắc chắn không thể. Dù sao đao kiếm vô tình, phòng lại nhỏ thế này, đến lúc đó nhỡ có ai run tay thì chẳng phải là hương tiêu ngọc vẫn sao. Có vẻ như nhìn ra nỗi lo lắng của nàng, Lục Cảnh nói, "Ngươi không muốn ta đánh ở đây sao? Cũng đúng, nơi này trang trí tao nhã như vậy, xem ra tốn nhiều tâm huyết, nếu mà làm hư thì đáng tiếc, vậy lần này để ta ra ngoài vậy." Nói xong Lục Cảnh cuối cùng cũng đứng dậy. Hắn ra ngoài không mang thiền trượng nên tiện tay cầm lấy trường đao vừa đoạt được, từ cửa sổ ven sông nhảy ra, trực tiếp đáp xuống một chiếc thuyền hoa.
Người trong giới võ lâm trên chiếc thuyền kia cũng giật mình, bọn họ còn đang thảo luận lát nữa vây công Lục Cảnh thế nào thì người kia đã xuất hiện. Hơn nữa Lục Cảnh còn chủ động rời khỏi nơi bốn bề là tường, nhảy xuống thuyền hoa bốn phía trống trải, điều này càng làm cho hắn dễ bị vây công hơn. Thấy vậy, mọi người không còn khách sáo nữa, vung binh khí xông về phía Lục Cảnh. Thấy đám người anh nông dân xông đến, Lục Cảnh rốt cuộc có thể khẳng định, thứ mèo đen ngửi thấy trên người bọn họ nhất định là vận rủi. Hơn nữa không phải là vận rủi bình thường. Bởi vì nếu không phải điềm gở tỏa sáng thì làm sao có người vừa trốn một kiếp ở Ngưu Hành Nhai xong, quay đầu lại không ngại khó nhọc chạy tới chịu chết lần nữa. Cứ như hôm nay không giao đầu ra thì bọn họ không thể nuốt trôi bữa cơm sau vậy, tinh thần này khiến Lục Cảnh thật sự khâm phục. Thế là hắn cũng vung trường đao, một đao đánh tên anh nông dân nhanh nhất xuống sông. Nhưng ngay sau đó một đôi móc sắt, một thanh nhuyễn kiếm cũng đã đâm tới trước người Lục Cảnh. Cùng với đó là 64 viên thiết kỳ tử! Những thiết kỳ tử này được người dùng mưa hoa đầy trời, một chiêu ám khí khó luyện nhất, ném ra, mỗi viên đều mang theo tiếng xé gió, phong kín hết mọi không gian xung quanh Lục Cảnh. Hai người ném quân cờ không tin Lục Cảnh có thể trốn thoát khỏi cái lưới trời này.
Sự thật đúng như họ dự đoán, Lục Cảnh căn bản không thể làm gì được với đám thiết kỳ tử bay đầy trời này, huống chi hắn còn phải phân tâm ứng phó với nhuyễn kiếm và móc sắt đang đâm tới. Nhưng mà khóe miệng của hai người kia vẫn chưa hoàn toàn nhếch lên thì liền cứng lại. Không phải vì Lục Cảnh đã sử dụng chiêu thức lợi hại gì để quét sạch đám quân cờ kia, thực tế hoàn toàn khác, đa số quân cờ đều đánh trúng vào người Lục Cảnh, viên nào viên nấy đều rất mạnh. Chỉ là Lục Cảnh sau khi bị đánh lại không phản ứng gì, chân không hề lay động, liền cùng người phụ nữ ôm hài tử và người bán đồ chơi trẻ em chiến đấu. Hai người võ nghệ không tệ, đều là cao thủ nhị lưu, nhưng trong tay Lục Cảnh đến ba chiêu cũng không trụ nổi, đều trọng thương rơi xuống nước, nhưng rất nhanh lại có người khác lao tới. Mà những người khác trên thuyền hoa cũng phản ứng lại, lần lượt gia nhập chiến đấu. Chỉ thấy Lục Cảnh đứng ở mũi thuyền, bốn phương tám hướng đều là hàn quang binh khí, còn Lục Cảnh đã đoạt được một cây côn sắt, thi triển Phong Ma Nhất Bách Linh Bát Trượng, hóa thành một đám bóng đen, nơi nào đi qua không ai dám cướp lấy thế mạnh của hắn. Vậy mà hắn thực sự một mình độc chiến quần hùng, còn chiếm thế thượng phong. Lúc này lại có người quát, "Cẩn thận, nội lực hắn quá mạnh, mọi người đừng cứng đối cứng với hắn, cố gắng du đấu, hắn như vậy không trụ được lâu, chỉ cần làm hao hết nội lực hắn sẽ chết."
Lục Cảnh bị câu này làm cho bật cười, lắc đầu nói, “Mọi người cứ dốc toàn lực đi, sớm muộn gì... sớm muộn gì cũng kết thúc nhanh thôi." Nhưng hắn không nói thì thôi, vừa nói xong đám cao thủ võ lâm vây công hắn càng cho rằng chiến thuật này đã đánh trúng điểm yếu của Lục Cảnh, hắn sở dĩ nói vậy là vì hắn đã bắt đầu sợ. Thế là mọi người nhao nhao chọn cách tiêu hao là chính, không còn truy cầu sát thương nữa, và điều này lại khiến Lục Cảnh đánh càng thêm thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận