Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 592: Nhiệm vụ ngẫu nhiên, niềm vui nhân đôi (2)

Chương 592: Nhiệm vụ ngẫu nhiên, niềm vui nhân đôi (2)Chương 592: Nhiệm vụ ngẫu nhiên, niềm vui nhân đôi (2)
Sau khi bọn họ rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Dương Hạo và Tống Tuyết Kiều, cùng với hai chị em Bạch Vân và Bạch Tuyết vừa nhậm chức trợ lý.
Dương Hạo nhìn Tống Tuyết Kiều hỏi: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì lớn. Chỉ là gặp phải Tào Chí Dương lúc đi ăn cơm.. . …
Tống Tuyết Kiều cũng không giấu diếm, mà kể lại chuyện ngày hôm qua.
"Ra vậy." Dương Hạo gật đầu, lại hỏi: "Cô nói nữ nghệ sĩ kia là người của công ty chúng ta đúng không?”
"Đúng, Trang tổng của bộ nhân sự đã để cô ta đi huấn luyện lại. . "
Tống Tuyết Kiều kể lại chuyện gặp Trân Nham và La Mộng Vân trong thang máy sáng nay.
"Tôi biết rồi, ra ngoài làm việc đi!"
Nghe Tống Tuyết Kiều kể xong, Dương Hạo cười khoát tay, trong lòng không khỏi cảm khái: Có thể lăn lộn đến cao tầng trong công ty, quả nhiên đều là cáo già!
Mặc kệ là Trang Lệ hay Trần Nham, khứu giác của họ đều rất linh, đồng thời có lực chấp hành rất mạnh.
Tống Tuyết Kiều thậm chí còn không nói gì, hai người họ đã xử lý tất cả mọi chuyện cho nàng.
Đương nhiên, suy luận này vẫn là vì mọi người cho rằng Tống Tuyết Kiều là người của Dương Hạo.
Cuối cùng, hai người vẫn là vì liếm chủ tịch Dương Hạo này!
Sau khi Tống Tuyết Kiều rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Dương Hạo và chị em Bạch gia.
Hôm nay Dương Hạo có việc nên mới đến công ty, hắn định hẹn đám người đứng đầu các bộ môn đến gặp mặt, tìm hiểu tình hình công ty.
Hiện giờ, Dương Hạo đã không phải là một tổng tài cùi bắp nữa, trải qua học tập và tích lũy, phương diện quản lý kinh doanh cũng coi như có tiêu chuẩn nhất định, không giống như lúc mới tiếp nhận Nghiệp báo Giang Thành.
Tuy nhiên, trước khi chính thức bắt tay vào việc, chị em Bạch gia mặc tơ trắng và tất đen đã chủ động kéo Dương Hạo di đánh bài.
Tiếp đó, có cha hack gia trì nên Dương Hạo rất nhanh đã đánh cho hai chị em Bạch gia liên tục cầu xin tha thứ, cuối cùng còn bồi thường mấy trăm triệu tiên thuốc menl
Mà hai chị em nhận được tiền thuốc men thì lại khá vui vẻ, Bạch Vân còn lẩm bẩm cái này còn bổ sung nhiều protein hơn bữa sáng.
Đinh!
Phát động nhiệm vụ ngẫu nhiên: Niềm vui nhân đôi!
Boss tiểu Bạch Vân và Bạch Tuyết có yêu cầu tiêu phí rất mạnh, mời kí chủ thỏa mãn yêu cầu của hai người họ.
Ban thưởng: Hoàn trả x5 lần, điểm thuộc tính x10.
Tiến vào thời gian hiên giả, Dương Hạo đang uống trà lại nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu.
Dương Hạo vẫn cảm thấy rất thân thiết với âm thanh này, mấy ngày gần đây không có nhiệm vụ gì, hắn còn tưởng rằng cha hack rời hắn mà đi nữa! Hiện giờ không cần lo lắng nữa!
Ừm, cha hack vẫn còn ở đây!
"Hôm nay hai em xem như chính thức vào làm, nhưng là trợ lý riêng của anh, hình tượng và cách ăn mặc của hai em cần cải thiện thêm một bước! Như vậy đi, hôm nay các em đi mua sắm một ít quân áo và túi xách, đồ trang sức gì đó đi."
Dương Hạo nói xong liền lấy một chiếc thẻ tín dụng màu đen trong ví ra, đưa cho Bạch Vân: "Dùng tấm thẻ này đi, lát nữa anh sẽ gửi mã vào wechat cho eml"
"Ha2? Đi tiêu tiên ư??"
Chị em Bạch gia liếc nhau, trên mặt đều hiện ra vẻ mừng rỡ.
Hai người tự nhiên cam tâm tình nguyện làm trợ lý riêng cho Dương Hạo, bởi vì các nàng biết vị Dương tổng này sẽ không bạc đãi các nàng.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm, lại bảo các nàng đi khu thương mại mua sắm, làm cho hai người rất ngạc nhiên.
Bạch Vân cầm thẻ tín dụng, không xác định hỏi: "Dương tổng, ý của anh là để bọn họ đi mua sắm luôn bây giờ sao?"
"Ừm!" Dương Hạo gật đầu: "Hỗ Thành có rất nhiều trung tâm thương mại cỡ lớn, các em có thể đi dạo thoải mái, không cần nghĩ đến giá cả."
"Dương tổng, em có thể hỏi một câu không? Hạn mức của tấm thẻ này là bao nhiêu?" Bạch Tuyết cười trêu: "Lỡ như quét nổ thẻ thì sao nhal"
"Tấm thẻ này không có hạn mức!"
Dương Hạo nhún vai đáp, lúc trước Vương Xuân Hiểu có nói với Dương Hạo, tấm thẻ tín dụng này không có hạn chế, có thể quét thoải mái.
Mà sau khi cầm thẻ, Dương Hạo vẫn chưa từng dùng qua, bởi vì hắn căn bản không thiếu tiên, muốn mua thứ gì cũng không cần quét thẻ tín dụng.
Tính ra, hôm nay là lần đầu tiên lấy chiếc thẻ tín dụng này ra.
"A? Thẻ không giới hạn???"
Chị em Bạch Vân và Bạch Tuyết liếc nhau một cái, mặt mũi đều tràn đầy khiếp sợ.
Các nàng cũng từng nghe nói đến cái gọi là thẻ đen, nhưng lần đầu tiên nghe thấy thẻ tín dụng không giới hạn, không có hạn mức cao nhất.
"Cho nên các em muốn mua gì thì mual Cứ mua thoải mái, không cần tiết kiệm tiền! Um, đây coi như là phúc lợi của trợ lý đi!"
Dương Hạo cười khoát tay, thật ra cái gọi là không giới hạn, không có hạn mức cao nhất cũng chỉ là nói đùa thôi.
Ngân hàng sẽ dựa theo tài chính và tiền bạn gửi bên trong ngân hàng để tính ra một giới hạn cao nhất, một khi chạm đến giới hạn này, ngân hàng sẽ hạn chế tiêu phí, sẽ gọi điện thoại cho Dương Hạo để xác minh, vân vân...
Nhưng Dương Hạo là khách hàng lớn của ngân hàng, trước mắt bên Vương Xuân Hiểu đã quản lý mười mấy cái 'mục tiêu nhở rồi.
Cho nên dùng tấm thẻ này quét vài cái mục tiêu nhỏ cũng không có vấn đề!
"A, cảm ơn Dương tổng!"
"Moa... Nghe thấy Dương Hạo nói vậy, hai chị em tự nhiên hưng phấn không thôi, hai người cảm ơn xong lại hôn lên hai gò má của Dương Hạo, tiếp đó mới vui sướng rời khỏi công ty.
Sau khi hai người đi.
Dương Hạo bắt đầu làm việc.
Hắn hẹn từng lãnh đạo của các bộ môn đến nói chuyện, tìm hiểu sâu hơn về Giải trí Mạch Điền.
Chờ làm việc xong, thời gian đã đến hơn ba giờ chiều.
Dương Hạo duỗi lưng một cái, cảm thấy hơi đói bụng.
Hắn cầm điện thoại bàn lên gọi cho thư ký.
Rất nhanh, Lưu Viện Viện mặc đồ OL màu vàng nhạt đã giam lên đôi giày cao gót màu đen đi vào văn phòng.
Lưu Viện Viện nhìn qua khoảng 25 26 tuổi, mà trên thực tế nàng đã 28 tuổi, có 6 năm kinh nghiệm làm thư ký.
Nàng cao khoảng 1m65, dáng người cân xứng, ngũ quan thanh tú, thuộc về loại mỹ nữ sẽ hút ánh mắt khi đi trong đám người.
Nhưng đối với kẻ thường xuyên gặp mỹ nữ đỉnh cấp như Dương Hạo mà nói, Lưu Viện Viện chỉ thuộc về loại tu sắc bình thường.
Chí ít thì Dương Hạo nhìn thấy nàng cũng không xuất hiện những ý nghĩ gì khác.
Chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Dương Hạo mở miệng hỏi: "Thư ký Lưu, cô là người địa phương Hỗ Thành ư?”
"Vâng!"
Lưu Viện Viện gật đầu, nàng vốn cho rằng vị chủ tịch này tìm mình là có việc gì đó, không ngờ đối phương lại hỏi vấn đề như vậy.
Lưu Viện Viện thành thật trả lời, đồng thời trong lòng không khỏi có chút gợn sóng, bởi vì Dương Hạo hỏi vấn đề này, chứng tỏ vị chủ tịch này cảm thấy hứng thú với nàng, bằng không tra hộ khẩu của nàng làm gì?
Dương Hạo tự nhiên không biết Lưu Viện Viện nghĩ như vậy, hắn hỏi tiếp: "La người địa phương Hỗ Thành, cô có thể đề cử mấy quán ăn ngon không?"
Bụng đã kêu ùng ục, Dương Hạo đã rất hướng đến các món ngon.
"A, đề cử đồ ăn ngón sao?!"
Khóe miệng Lưu Viện Viện giật giật, điều này hoàn toàn khác với nàng nghĩ.
Nàng vốn cho rằng vị chủ tịch này dùng hộ khẩu làm chủ đề để dẫn dắt câu chuyện theo hướng kia, không ngờ đối phương lại hỏi đồ ăn.
Đây là có ý gì?
Là muốn mời mình đi ăn cơm sao?
Lưu Viện Viện ngửa đầu nhìn Dương Hạo một chút, có sao nói vậy, vị chủ tịch này rất đẹp trai, vô luận là ngoại hình hay điều kiện kinh tế thì đều là loại hình Lưu Viện Viện yêu thích.
Cho nên, nàng cũng không lòng vòng, gọn gàng dứt khoát nói: "Chủ tịch, ngài muốn mời tôi ăn cơm ư??
"Hả?" Lần này đến lượt Dương Hạo ngẩn người, hắn nhìn Lưu Viện Viện một chút, tiếp đó gật đầu cười: 'Cũng được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận