Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 465: Nhiệm vụ phúc lợi, thích làm việc thiện

Chương 465: Nhiệm vụ phúc lợi, thích làm việc thiện
Khi Khang Vạn Hâm đang oán thầm, Dương Hạo bỗng nhiên nhìn vào hắn mà hỏi: “Quý ông, có muốn đi cùng không?”
“A, tôi sao?”
Khang Vạn Hâm nao nao, tiếp đó liền nở nụ cười xán lạn.
Trong lòng nghĩ: Họ Dương này vẫn rất hiểu chuyện!
Hẹn hai mỹ nữ, còn biết gọi mình đi cùng!
Biết đồ tốt là phải chia sẻ!!
Khang Vạn Hâm đang định mở miệng đáp ứng, liền nghe thấy Dương Hạo nói: “Đúng rồi, anh muốn ăn lẩu nhỉ! Vậy quên đi, thật là đáng tiếc!”
“Không phải, tôi. . .”
Khang Vạn Hâm há to miệng, đang định phản bác thì lại có tiếng bước chân ồn ào ở phía cửa phòng hội nghị, theo sát là một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn được một đám người vây quanh đi vào hội trường.
“Thị trưởng Cao đến. . .”
“Thị trưởng Cao!”
Có người bắt đầu lên tiếng chào hỏi, người này là Cao Kiến Đức, là phó thị trưởng phụ trách vệ sinh và giáo dục.
Quỹ từ thiện lần này tên là: Yêu mến cô nhi!
Sau khi quỹ từ thiện thành lập, tất cả tài chính thu nhận được sẽ dùng để giúp đỡ việc sinh hoạt và giáo dục cô nhi.
Cao Kiến Đức khách khí chào hỏi mọi người, ánh mắt lướt qua mọi người, rồi nhanh chân đi đến trước mặt Dương Hạo.
Cao Kiến Đức tươi cười hỏi: “Cậu chính là Dương tổng của Truyền thông Thiên Mỹ đúng không?”
“Là tôi, thị trưởng Cao, chào ngài!”
Dương Hạo không ngờ đối phương lại chủ động chào hỏi mình trước, ít nhiều cũng có chút được yêu mà sợ.
Tuy hắn đã là tỷ phủ, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với quan lại tầng lớp này.
Vị chủ nhiệm Hồ nhắn lời để hắn tham dự cũng ở trong đám người, phải biết khi Dương Hạo tiếp nhận Nghiệp báo Giang Thành thì chủ nhiệm Hồ này cũng đến tuyên bố bổ nhiệm nhân sự, khi đó còn vênh váo hung hăng, giống như không để một tổng tài như Dương Hạo vào mắt.
Mà bây giờ thì chủ nhiệm Hồ còn không được đứng ở hàng trước nữa kìa.
Dương Hạo được Cao Kiến Đức chủ động chào hỏi, thoáng cái đã trở thành tiêu điểm của mọi người, từng cái đều tò mò thân phận của Dương Hạo.
Khang Vạn Hâm vốn muốn nổi giận thì cũng mờ mịt!
Người này là ai?
Lại được thị trưởng Cao đích thân tiếp đãi?
Mình còn bị xem nhẹ kìa!!
Vừa rồi thị trưởng Cao nói là tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ?
Không đúng, không phải là Nghiệp báo Giang Thành sao?
Có điều, cho dù là tổng tài của Truyền thông Thiên Mỹ thì cũng không có khả năng nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy chứ??
Khang Vạn Hâm rất mơ hồ.
Thật ra không riêng gì hắn, ngay cả bản thân Dương Hạo cũng mơ hồ, hắn cũng không hiểu vì sao vị thị trưởng Cao này lại đến tìm hắn đầu tiên.
“Dương tổng, cái quỹ khuyến học kia rất tốt!”
Cao Kiến Đức tươi cười nói: “Giải quyết được vấn đề cho các sinh viên khó khăn, cũng kích phát lòng học tập và tính tích cực của sinh viên trường, bàn đầu tôi định đích thân trò chuyện với cậu về quỹ ngân sách, nhưng dạo này quá bất, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt!”
Lúc này Dương Hạo mới hiểu vì sao đối phương lại tìm mình đầu tiên rồi, vị này là phó thị trưởng quản lý giáo dục.
Tất nhiên sẽ biết chuyện quỹ khuyến học 200 triệu của học viện tài chính và kinh tế Giang Thành.
Dù sao loại quỹ khuyến học quy mộ lớn như vậy cũng rất hiếm thấy, tại hệ thống giáo dục ở Giang Thành thì chỉ có một phần độc nhất.
Ngay cả đại học Giang Thành tốt nhất cả thành phố cũng không có!
Một xí nghiệp gia giàu có lại nguyện ý bỏ tiền ra làm từ thiện như Dương Hạo, Cao Kiến Đức tự nhiên phải ra sức lôi kéo quan hệ rồi, đối với lần thành lập quỹ ngân sách này, hay là đối với tiền đồ của bản thân mình, tất cả đều có lợi chứ vô hại.
“Thị trưởng Cao quá khen. Tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường, bởi vì cái gọi là uống nước không quên người đào giếng nha, trường học bồi dưỡng tôi, tôi nên báp đáp lại!”
“Đương nhiên, những thương nhân như chúng tôi có thể phát triển đến ngày hôm nay, không thể không tính đến sự ủng hộ và giúp đỡ của chính phủ và nhân dân, cho nên cũng phải báp đáp lại xã hội!’
Mấy lời nói khách sáo này, Dương Hạo cũng là hạ bút thành văn.
Cao Kiến Đức gật đầu cười, cảm khái nói: “Nếu tất cả xí nghiệp gia đều có giác ngộ như Dương tổng thì tốt!”
Tuy là cảm khái, nhưng cũng là nói cho mọi người ở đây nghe, quỹ ngân sách mới thành lập, tự nhiên là nhận được càng nhiều tài chính càng tốt.
Các lãnh đạo đến đông đủ, tất cả mọi người ngồi xuống.
Cao Kiến Đức ngồi ở giữa.
Mà Dương Hạo thì được án bài ở vị trí ngoài cùng bên trái của bàn hội nghị, loại hội nghị thế này, không phải muốn ngồi đâu thì ngồi.
Vị trí ngoài cùng bên trái, chứng tỏ hắn là xí nghiệp gia được các lãnh đạo coi trọng nhất, thậm chí còn có ý tứ là để hắn làm gương!
Khang Vạn Hâm thì ngồi ở vị trí thứ sáu từ bên trái sang, kém hơn Dương Hạo năm vị trí.
Tuy đã biết Dương Hạo là tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ, nhưng hắn vẫn không hiểu được, theo hắn thì giá trị của các sản nghiệp giải trí có quá nhiều bọt nước.
Ví dụ như Truyền thông Thiên Mỹ, trước mắt được định giá khoảng 7 tỷ, nhưng theo Khang Vạn Hâm thì giá trị của nó chỉ 1, 2 tỷ là cùng!
Giống như bài hát kia: Tất cả đều là bọt biển!
Tôi cũng không tin, tổng tài của một công ty giải trí như anh có thể lấy ra bao nhiêu tiền làm từ thiện??
Hội nghị chính thức bắt đầu.
Nói là hội nghị trù bị của quỹ từ thiện, nhưng thật ra là đại hội huy động vốn, để các xí nghiệp gia bỏ tiền.
Cao Kiến Đức đầu tiên là phát hiện một đoạn văn tràn đầy tình cảm dạt dào, chủ yếu là trình bày hoàn cảnh của các cô nhi, mà cô nhi ở đây không phải chỉ là cô nhi ở cô nhi viện.
Có một ít cô nhi không phù hợp tiêu chuẩn của cô nhi viện, và một ít cô nhi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể tiến vào cô nhi viện.
Dương Hạo vốn không hứng thú với bài phát biểu này lắm, nhưng khi hắn nghe thấy hoàn cảnh của các ‘chuẩn cô nhi’ đang sống với ông bà hoặc cha mẹ bị tàn tật, Dương Hạo không khỏi nghĩ đến cô bé bán hoa ở công viên Tân Giang.
Khi đó Dương Hạo đã sử dụng kỹ năng lắng nghe tiếng lòng để xem cô bé có phải là lừa đảo hay không, lại biết cô bé đang sống với bà nội, sống một cuộc sống ăn bữa nay không có bữa sau.
Cho nên, tình huống tương tự vẫn tồn tại trong xã hội ngày nay, cuộc sống của bọn họ chật vật hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều.
Đinh!
Phát động nhiệm vụ phúc lợi: Thích làm việc thiện.
Là một phú ông cần có lòng thương hại, cứu giúp dân chúng.
Ban thưởng: Tài chính quyên góp từ thiện hoàn trả gấp đôi.
Chú 1: Nhiệm vụ phúc lợi này là nhiệm vụ dài hạn.
Chú 2: Quyên góp ác ý sẽ không được hoàn trả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận