Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 407: Công trình phần mềm cứng lại và quá trình phần cứng mềm đi

Chương 407: Công trình phần mềm cứng lại và quá trình phần cứng mềm đi
“Không cần thế nhưng! Nghe anh là được!”
Dương Hạo bỗng nhiên ra vẻ tổng tài bá đạo, cùng lúc đó bàn tay đã rơi lên đùi trái của Vương Băng Như.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt, làn váy vốn đến đầu gối, nhưng ngồi xuống thì hơi kéo lên, lộ một đoạn bắp đùi mềm mại.
Giờ phút này, tay của Dương Hạo rơi vào chỗ lộ ra kia.
Tiếp xúc bất chợt làm Vương Băng Như giật nảy mình, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn rất căng thẳng, thân thể cứng đờ, không dám động dù chỉ một chút.
Dương Hạo lại mỉm cười, vỗ vỗ nhẹ lên đùi nàng: “Bất ngờ hôm trước là em đúng không?”
“A??”
Vương Băng Như chớp chớp đôi mắt to, ngạc nhiên nhìn Dương Hạo. viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Chuyện này trừ nàng và chị gái Vương Tuyết Như thì không ai biết, nhưng trên đường đến bệnh viện, nàng và chị gái còn trò chuyện vấn đề này, chị gái còn nói sẽ tìm cơ hội khác.
Kết quả bây giờ Dương Hạo lại biết rồi.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Vương Băng Như, Dương Hạo cười ha hả nói một câu: “Anh đoán.”
“Ồ.” Vương Băng Như thẹn thùng cúi đầu, cũng không biết nên nói cái gì.
“Là Tuyết Như ép em, hay là em tự nguyện?”
Thật ra Dương Hạo đã biết câu trả lời, hắn cố tình hỏi như vậy chính là muốn cho tiểu trợ lý đỡ ngại.
“A, không phải! Chị không ép em!”
Nghe Dương Hạo nói vậy, tiểu trợ lý ngây thơ quả nhiên luống cuống, nàng còn tưởng vị Dương tổng này sẽ trách móc chị gái mình.
“Vậy là em tự nguyện?”
Gian kế thành công, ánh mắt lão già Dương Hạo này lộ ra vẻ đăm chiêu.
“Ừm!”
Vương Băng Như hơi do dự một chút, tiếp đó đỏ mặt gật đầu, nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này.
Những cái được gọi là nhân sĩ thành công kia luôn nói cho bạn: Cuộc đời này không có đường tắt.
Nhưng thực tế là, bọn họ lại nghĩ trăm phương ngàn kế để đi đường tắt, lại khuyên bạn tiến lên trên con đường gian nan vốn có.
Cho nên, nếu như đến với một vị ‘sếp tổng’ có thể thay đổi cuộc đời bạn, vậy cớ sao không làm chứ?
Vương Băng Như cũng chỉ là một cô gái bình thường hướng đến cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi!
Dương Hạo không nói gì, chỉ yên lặng cảm thụ xúc cảm mịn màng truyền đến từ bàn tay.
Xe lái vào bãi đỗ của Lâm Giang Hoa Viên.
Dương Hạo có hơn mười căn nhà ở đây, trước mắt cũng chỉ có mấy căn có người ở, hơn nửa còn lại vẫn để không.
Nhà của Dương Hạo ở đây đều hơn 200m2, so với những nhà khác của hắn thì chỉ có thể nói là bình thường, nhưng đối với người thường thì vẫn là một khu nhà cao cấp.
Dương Hạo chỉ vào phòng khách rộng rãi và nói: “Em ở nơi này trước đi, sau này sẽ có cái đẹp hơn, đến khi đó em có thể đưa căn nhà này cho cha mẹ em.”
Nếu Vương Băng Như đi theo hắn, khả năng cao sẽ là một NPC, cho nên căn bản sẽ không thiếu tiền và cũng không thiếu nhà, căn nhà này chỉ có thể ở tạm.
Nhưng đối với một cô gái xuất thân bình thường như Vương Băng Như mà nói, căn nhà này là nàng phấn đấu cả đời cũng không mua nổi.
Tuy không rộng bằng nhà của chị gái, nhưng đó là nhà của chị gái, nàng chỉ ở nhà, nhưng bây giờ thì khác, nghe ý của Dương Hạo thì dường như là tặng cho nàng căn nhà này.
Hơn nữa từ mức độ hào phòng của vị Dương tổng này, đã nói ra là nhất định sẽ làm, nói cách khác sau này nàng sẽ có một căn nhà rộng lớn hơn.
Vương Băng Như từng nghĩ đi theo Dương tổng sẽ có rất nhiều chỗ tốt, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, hôm qua vừa chuyển cho nàng 1 triệu, hiện giờ lại tặng một căn nhà cao cấp hơn 200m2.
“Dương đại ca…”
Vương Băng Như bỗng nhiên ôm lấy Dương Hạo từ đằng sau, nàng tựa đầu vào bờ vai rộng của đối phương, nhất thời lại không biết nói gì.
Dương Hạo lại vỗ vỗ lên tay nàng, nghiêm trang nói: “Con người anh có thể khá lăng nhăng, nhưng chỉ cần người đi theo anh, anh sẽ không bạc đãi!”
Vương Băng Như không đáp lại, nhưng nàng biết Dương Hạo nói thật, vị Dương đại ca này ngoại trừ không thể cho nàng một phần tình cảm hoàn chỉnh ra, thì có thể cho nàng tất cả!
Nàng vòng đến phía trước Dương Hạo, tiếp đó chu cái miệng nhỏ, chủ động dán vào!
Có điều, Vương Băng Như không có kinh nghiệm gì, căn bản không biết làm gì tiếp theo.
Lão già Dương Hạo này cũng rất xấu, hắn không dẫn dắt đối phương mà chỉ xem vị người mới không có kinh nghiệm này sẽ xử lý thế nào.
Ừm, phải cho người mới có cơ hội phát huy bản thân!
Kết quả chính là, hai người lúng túng khoảng 1 phút đồng hồ, cảm thấy hít thở khó khăn thì tiểu trợ lý Vương Băng Như mới lùi lại nửa bước, tiếp đó một tay đỡ ngực, bắt đầu thở hồng hộc.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Hạo không khỏi bật cười.
Giao lưu với người mới quả nhiên là thú vị, đây là một lại trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Thở một lát, Vương Băng Như đỏ mặt nói: “Dương đại ca, em… em sẽ về học tập thêm. . .”
Dương Hạo mỉm cười gật đầu, xứng đáng là chuẩn nghiên cứu xính, biết rõ tầm quan trọng của học tập.
“Với cả hôm nay… hôm nay không ổn. . .”
Vương Băng Như lại nhỏ giọng bổ sung một câu, sáng nay họ hàng bất ngờ đến thăm. (kinh nguyệt)
Dương Hạo tự nhiên hiểu ý của Vương Băng Như, hắn cười nhún vai, tiếp đó chỉ chỉ cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Vương Băng Như, cười ha hả nói: “Có muốn học kiến thức mới không?”
“Vâng vâng!”
Vị chuẩn nghiên cứu sinh ngây thơ vẫn luôn thích học tập này gật đầu một cái.
Dương Hạo thì cưng chiều sờ sờ đầu tiểu trợ lý, nói: “Vậy tiếp theo chúng ta nghiên cứu đề tài: Công trình làm phần mềm cứng đờ và quá trình làm phần cứng nhũn dần!”
“Hai đề tài này đều cần rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, cho nên em phải luyện tập nhiều hơn!’
“Tiếp theo, chúng ta bắt đầu nghiên cứu đề tài đầu tiên.”
“Ừm, em mở miệng ra trước. . .”
Là một chuẩn nghiên cứu sinh, năng lực học tập của tiểu trợ lý Vương Băng Như rất mạnh, dưới sự hướng dẫn của Dương Hạo, nàng rất nhanh đã trở thành một kỹ sư hợp cách.
Có điều, cấp bậc vẫn khá thấp, chênh lệch không nhỏ với chị gái Vương Tuyết Như đã cố gắng nghiên cứu qua, nên sau này phải siêng năng học tập.
Trong thang máy, tiểu trợ lý Vương Băng Như mặt đầy mong đợi hỏi: “Dương đại ca, lúc báo danh nghiên cứu sinh, anh có thể đưa em đi không?”
“Tất nhiên là được.” Dương Hạo cười gật đầu: “Không chỉ đưa em đi báo danh, anh còn chuẩn bị quà cho em! Em muốn quà gì, cứ nói với anh.”
Vương Băng Như lắc đầu: “Hình như em không thiếu thứ gì.”
“Có bằng lái không?” Dương Hạo hỏi.
“Có.”
“Vậy tặng em một chiếc xe, đi khi đó đi học cũng tiện hơn. Đúng rồi, căn nhà này cũng có chỗ đậu xe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận