Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 141: Tất cả tránh ra, ta muốn trang bức!

Chương 141: Tất cả tránh ra, ta muốn trang bức!
Bạch Văn Tùng tặng một chiếc khăn quàng cổ, hơn trăm đồng, điểm nhấn chính là tấm lòng.
Hắn thật ra rất keo kiệt, bởi vì hôm nay chỉ là xem mắt, hắn cũng không xác định có thể thành công hay không, cho nên chuẩn bị quà không đắt.
Nhưng đối với người có thói quen khổ hạnh như hắn, hôm nay cũng coi như xuất huyết rồi, hết cách rồi, ai bảo mình nhìn trúng con gái nhà người ta chứ, vậy nhất định phải cho cha mẹ đối phương một ấn tượng tốt.
“Cảm ơn.”
Người ta chúc phúc, Hà Mẫn không tiện từ chối, chỉ có thể khách khí cảm ơn một câu.
Mà sau khi tặng quà xong, Bạch Văn Tùng lại vô thức nhìn về phía Dương Hạo, không riêng gì hắn, Trương Hồng Lệ và Tôn Đức Hải cũng vô tình hay cố ý liếc nhìn Dương Hạo, đều muốn xem vị ‘chuẩn con rể’ này có biểu thị gì không.
Dưới ánh mắt của mọi người, Dương Hạo đưa tay vào túi âu phục, sau đó lấy ra một hộp trang sức màu đỏ, đứng dậy đưa cho Hà Mẫn: “Dì, sinh nhật vui vẻ.”
“A? Cái này…”
Hà Mẫn hơi giật mình, bởi vì trên hộp trang sức có mấy chữ Chu Đại Phúc, bên trong quá nửa là trang sức bằng vàng.
Lần đầu gặp mặt đã tặng quà đắt tiền như vậy, bà tự nhiên là hơi giật mình.
Trương Hồng Lệ cũng rất giật mình, không ngờ người bạn trai già này của cháu gái lại rất hào phóng.
Trương Hồng Lệ mở miệng nói: “Chị dâu, đây là tấm lòng của Tiểu Dương, nhận đi!”
“Cảm ơn Tiểu Dương, lần sau đừng mua đồ đắt như vậy!’
Tính cách của Tôn Tâm Di thật ra là kế thừa từ mẹ mình, hai mẹ con đều không phải loại hám của.
“Chị dâu, mở ra xem một chút đi!”
Thật ra Trương Hồng Lệ rất tò mò bên trong là thứ gì, bà lập tức khuyên chị dâu mở ra xem.
“Mẹ, mở ra xem đi!’
Tôn Tâm Di rất hiểu Dương đại ca nhà mình, ra tay rất hào phóng, mở ra xem chỉ sẽ thêm điểm cho Dương Hạo, thế là cũng phụ họa một câu.
Thật ra Hà Mẫn cũng tò mò, thấy hai người nói vậy, bà liền mở hộp trang sức, tiếp đó liền giật mình.
Bên trong không phải mấy món nhỏ như khuyên tai hay nhẫn, mà là một cái vòng tay vàng rực!
“A, vòng vàng!’
“Cái này phải 50, 60g.!!!”
Trương Hồng Lệ nhịn không được mà kêu lên.
Bởi vì tình hình quốc tế không ổn định, nên gần đây giá vàng vẫn luôn tăng lên, vàng của nhãn hiệu nổi tiếng như Chu Đại Phúc, mỗi gam phải hơn 600.
Hà Mẫn hơi sửng sốt, tiếp đó rầu rĩ nói: “Tiểu Dương, cái này quá quý giá rồi…”
Chiếc vòng tay này ít nhất cũng 50g, dựa theo giá vàng bây giờ thì phải 25.000 trở lên, mà mua ở Chu Đại Phúc thì sẽ đắt hơn, chiếc vòng này phải khoảng 30.000, thậm chí còn nhiều hơn chút.
Tôn Đức Cương cũng ngẩn người, không ngờ người bạn trai con gái dẫn về lại hào phóng như vậy.
Mà chú em Bạch Văn Tùng vừa ưỡn ngực lại thấy buồn bực, hắn liếc trộm Dương Hạo một cái, trong lòng lại chửi bậy: Đại ca, sinh nhật mà thôi, có cần cạnh tranh gắt như vậy không!
Tôn Tâm Di nhẹ nhàng nắm chặt tay Dương Hạo dưới bàn, nàng biết ngay là Dương Hạo sẽ không để mọi người thất vọng mà.
Đồng thời nàng cũng rất cảm động, nàng không biết Dương Hạo yên lặng chuẩn bị nhiều thứ như vậy cho sinh nhật mẹ mình.
“Mẹ, đây là tấm lòng của Dương đại ca, mẹ nhận đi.”
Tôn Tâm Di cười khuyên một câu, nàng tự nhiên cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
“Đúng vậy, chị dâu nhận đi!”
Trương Hồng Lệ cũng mở miệng phụ họa, lúc này trong mắt bà tràn đầy hâm mộ, bà cũng có con gái, hơn nữa đã kết hôn, nhưng con rể chưa bao giờ tặng quà đắt như vậy, trong ấn tượng thì đắt nhất cũng là bộ mỹ phẩm hơn 2000.
Kết quả người ta lần đầu đến nhà, đã đưa vòng tay hai ba mươi ngàn!
Trương Hồng Lệ không khỏi quan sát Dương Hạo lần nữa, từ cách ăn mặc, cũng có khí chất của nhân sĩ thành công.
Lúc này Dương Hạo đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, còn có thể thấy chiếc đồng hồ sáng rực rỡ trên cổ tay, nhìn qua liền biết không rẻ.
Tâm Di cũng không ngốc, xem ra là có thực lực kinh tế nhất định!
Trương Hồng Lệ thầm phán đoán.
Bà lại vô thức nhìn cháu ngoại ngồi bên cạnh, hình tượng và khí chất đều kém một đoạn dài.
“Tiểu Dương, cảm ơn, để cháu tốn kém rồi!”
Con gái đã lên tiếng, Hà Mẫn cũng không từ hối nữa, bà khép hộp trang sức, lại cảm thấy để chỗ nào cũng không quá an toàn, dứt khoát nhét vào trong túi quần.
“Đại ca, mở chai rượu đi!”
“Em thấy Tiểu Dương có mang Mao Đài đến, hôm nay vừa vặn giải thèm.”
Tôn Đức Hải cười đề nghị, lúc tết tuy ông cũng đi biếu mấy chai Mao Đài, nhưng bản thân lại không nỡ uống, cái đồ chơi này quá đắt.
“Được, vậy thì uống Mao Đài!”
Tôn Đức Cương cũng rất vui vẻ, lập tức mở thùng rượu Dương Hạo mang đến.
Nhưng khi nhìn thấy bốn loại chai khác biệt ở trong thùng, hắn lại hơi mờ mịt, trong ấn tượng của ông thì Mao Đài là chai màu trắng kinh điển.
Nhưng Mao Đài bên trong này lại là hoa hòe hoa sói!
Nhưng ông cũng không hiểu thứ này, dứt khoát cầm bừa một chai về bàn ăn.
Tôn Đức Hải vốn định mở rượu, nhưng nhìn thấy chai rượu trong tay đại ca thì lại sửng sốt: “Đây là…”
Tôn Đức Hải cố gắng nhớ lại, tiếp đó vỗ đùi: “Đây không phải là Thịnh Thế gì gì đó sao?”
“Thịnh Thế cái gì?” Tôn Đức Cương tò mò hỏi.
“Em nhất thời không nhớ ra, nhưng em từng nhìn thấy trong nhà lãnh đạo.”
Tôn Đức Hải vội vàng đi qua ôm thùng rượu, sau đó đặt ba chai còn lại lên bàn ăn.
“Đúng đúng, chính là bốn chai này.”
“Gọi là cái gì nhỉ?”
“Thịnh Thế Đế Đô!” Bạch Văn Tùng bỗng nhiên xen vào một câu, hắn từng nghe cha mình nói đến cái tên này, nhưng chưa từng nhìn thấy.
“Đúng đúng, chính là Thịnh Thế Đế Đô!!!”
Tôn Đức Hải nhìn về phái Dương Hạo, hỏi: “Tiểu Dương, đúng không?”
“Đúng.” Dương Hạo gật đầu, ban đầu hắn chỉ muốn mua Phi Thiên Mao Đài bình thường, nhưng hết hàng.
Chủ quán nói gần đây cần tiền, phải bán một bộ Thịnh Thế Đế Đô đang cất giữ, hỏi Dương Hạo có muốn hay không.
Series Thịnh Thế này là rượu trong hội chợ kỷ niệm nghề làm vườn thế giới lần thứ ba, một bộ 10 chai, số lượng giới hạn 2500 bộ.
10 chai này lại chia làm Thịnh Thế Đế Đô và Thịnh Thế Hoa Khai, trong đó Thịnh Thế Đế Đô có 4 chai, Thịnh Thế Hoa Khai 6 chai.
Khi Dương Hạo còn mở tiệm lẩu thì cũng từng nghe thấy cái tên này, cho nên liền hỏi giá.
Chủ quán ra giá 65.000, Dương Hạo trả giá 60.000 liền mua được.
Hắn thấy giá tiền này cũng ổn, bởi vì năm 22 giá một bộ là 50.000, chủ quán chịu bán giá 60.000 cũng là vì gần đây kinh tế đình trệ, giá rượu cao cấp đang giảm xuống.
Nhưng đối với Dương Hạo mà nói, mấy chục ngàn cũng không quan trọng lắm.
Tôn Đức Hải cảm khái: “Lúc trước nghe lãnh đạo nói, một bộ THịnh Thế Đế Đô này phải mấy chục ngàn!”
“Cái gì?? Mấy chục ngàn á??”
Tôn Đức Cương kinh ngạc đến ngây người, nhìn bốn chai rượu trên bàn với vẻ khó tin.
“Cái gì? Bốn chai rượu mà mấy chục ngàn???” Trương Hồng Lệ lại kêu lên, miệng há hốc.
Chú em Bạch Văn Tùng thì khóe miệng giật giật, tuy hắn cũng là lần đầu nhìn thấy loại rượu này, nhưng trước kia từng nghe cha hắn nhắc đến, cũng nói đến giá cả, nên hắn cũng biết mấy chai rượu này có giá mấy chục ngàn.
Nhưng lúc này hắn tự nhiên sẽ không mở miệng làm chứng.
Mẹ kiếp, Tâm Di đều bị tên này cướp đi.
Ông đây mới không giúp tên này trang bức!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận