Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 300: Người nào nhìn không lơ mơ!

Chương 300: Người nào nhìn không lơ mơ!
Chờ Dương Hạo rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người phụ nữ Giang gia, Giang Thục Vân đã có rất nhiều nghi vấn, lập tức hỏi: “Kỳ Kỳ, Tiểu Dương làm nghề gì mà giàu vậy! Nghe ý của cậu ta, căn nhà này là cho con?’
“Dương đại ca là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, còn có vài snar nghiệp khác! Tiểu Hải đang làm việc ở Nghiệp báo Giang Thành, bạn gái Đan Đan của nó cũng đang làm việc trong sản nghiệp khác của Dương đại ca.”
Giang Ngọc Kỳ giải thích một câu.
“Vậy đúng là ông chủ lớn rồi!”
Chị em Giang Thục Vân và Giang Thục Tuệ liếc nhau một cái, hai người tuy không biết Nghiệp báo Giang Thành là xí nghiệp thế nào.
Nhưng chỉ cái danh hiệu tổng tài tập đoàn cũng rất kinh người rồi.
Giang Thục Tuệ tò mò hỏi: “Kỳ Kỳ, vậy sao cháu lại quen Tiểu Dương? Người ta là một ông chủ lớn, hai người không thể tiếp xúc mới đúng.”
Giang Ngọc Kỳ hơi do dự một chút, vẫn nói thật: “A, con gái của Dương đại ca là học sinh của cháu.”
“Hả? Tiểu Dương có con rồi??”
“Kỳ Kỳ, Tiểu Dương là người có gia đình rồi?”
Chị em Giang Thục Vân và Giang Thục Tuệ đều kinh hãi, Dương Hạo nhìn qua rất trẻ, chỉ khoảng 30, cho nên hai người còn cho rằng đối phương chưa kết hôn.
“Không phải! Dương đại ca đã ly hôn rồi, nuôi con một mình. Hiện giờ bọn con ở chung. . .”
Giang Ngọc Kỳ vội vàng giải thích, tuy nàng biết mình rất khó nhận được danh phận chính thức, nhưng so với đám oanh oanh yến yến bên ngoài, nàng vẫn có ưu thế riêng. viptruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Trước mắt nàng đang sống cùng Dương Hạo, Hề Hề lại gọi nàng là mẹ Kỳ Kỳ.
Bởi vì có quan hệ tốt với Hề Hề, Giang Ngọc Kỳ biết chỉ có ba người phụ nữ được tiểu nha đầu này công nhận, ngoại trừ nàng ra còn có dì nhỏ của Hề Hề là Lý Mạn Ny, và vị ‘dì Tâm Di’ kia.
“Ly hôn à! Vậy cũng được. . .”
Giang Thục Vân rất lo lắng con gái mình làm tiểu tam, dù sao chồng bà cũng chạy theo tiểu tam, cho nên bà rất hận đám người phá hoại gia đình người khác.
“Tiểu Dương không phải vì con nên mới ly hôn chứ??” Giang Thục Vân lại lo lắng bổ sung một câu.
“Sao có thể! Khi con biết Dương đại ca, anh ấy đã ly hôn rồi!” Giang Ngọc Kỳ giải thích.
“Vậy thì tốt. Con không thể phá hoại gia đình người khác.” Giang Thục Vân nghiêm túc căn dặn.
“Mẹ, mẹ yên tâm! Dương đại ca không có gia đình.”
Giang Ngọc Kỳ nói rất chắc chắn, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu: Mặc dù không có gia đình, nhưng phụ nữ bên ngoài thì không ít.
Giang Thục Tuệ mở miệng dặn dò: “Kỳ Kỳ, Tiểu Dương dù không có gia đình, nhưng cậu ấy ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều cô gái thích, cháu phải có cảm giác nguy cơ đi!”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Giang Ngọc Kỳ gật đầu, trong lòng thì oán thầm: Nào chỉ là nhiều người thích, đám người kia đã nhào lên rồi.

Một bên khác.
Dương Hạo đi gặp người của công ty luật để ký hợp đồng, hoàn thành công việc chuyển nhượng cổ phần của truyền thông Thiên Mỹ.
Tiếp đó lại đến Nghiệp báo Giang Thành.
Thái Mỹ Thần đã đưa Phạm Lâm Lâm theo, lúc này văn phòng tổng tài chỉ còn lại ba người Tôn Tâm Di, Từ Nhã Lỵ và Vương Băng Như.
“Lily (Lỵ Lỵ), cô qua đây một lát.”
Dương Hạo gọi Từ Nhã Lỵ vào trong văn phòng.
Vị tiểu thư ký này đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, cho nên Dương Hạo chuẩn bị thưởng cho nàng.
Chờ đối phương đứng vững trước bàn làm việc, Dương Hạo trực tiếp đưa cho nàng một cái túi mua sắm: “Làm rất tốt, đây là phần thưởng.”
“A? Còn có thưởng!”
Từ Nhã Lỵ đầu tiên là hơi giật mình, tiếp đó bị logo trên túi mua sắm hấp dẫn.
“Patek Philippe!!”
Tiểu thư ký hai mắt tỏa sáng, bởi vì nhiệm vụ lần này hơi gấp, tối hôm trước nàng bận đến 12 giờ đêm, 6 giờ sáng hôm sau lại phải có mặt để nhận hàng và bắt đầu trang trí Lâm Giang Hoa Viên.
Cho nên sáng nay Từ Nhã Lỵ còn đang mắng thầm ông chủ vô lương nghiền ép người làm thuê nữa.
Mà ý nghĩ của nàng bây giờ là: Mời tiếp tục nghiền ép tôi, tôi có thể chịu được!!
“Cảm ơn sếp!” Từ Nhã Lỵ tiếp nhận túi quà, mặt mày hớn hở cảm ơn.
“Cái này đưa cho Tâm Di, tiếp đó cô chuẩn bị một chút, lát nữa đi ra ngoài với tôi.”
Dương Hạo lại đưa cho Từ Nhã Lỵ một cái túi mua sắm tương tự, nhưng đồng hồ bên trong thì không giống, Dương Hạo cho Di Bảo của mình chiếc đồng hồ hơn 2 triệu kia.
“Vâng.”
Từ Nhã Lỵ cầm hai chiếc túi đi ra khỏi văn phòng, tiếp đó đi thẳng đến trước bàn làm việc của Tôn Tâm Di: “Dương tổng nhà cậu đưa!”
“A.”
Tôn Tâm Di cũng không quá quan tâm đến hàng xa xỉ, nhất là hai ngày nay nàng đang suy nghĩ chuyện mình có phải mang thai thật rồi không, nên không hứng thú với những chuyện khác.
Lúc này Từ Nhã Lỵ chỉ chú ý đến quà của sếp, không quá để ý đến trạng thái của bạn thân, nàng vội vàng trở về bàn làm việc của mình, không kịp chờ đợi mà mở gói, một chiếc đồng hồ Patek Philippe xinh đẹp hiện ra trước mắt.
Từ Nhã Lỵ lập tức lên mạng tìm hiểu về chiếc đồng hồ này, tiếp đó liền nhìn thấy giá cả: 405.000 NDT!
Oa!
Lại hơn 400 ngàn!
Tiểu thư ký há hốc miệng, cảm thấy mình còn có thể liều 24 tiếng nữa!!
Vị sếp này quá hào phóng!
Tiện tay đã thưởng đồ hơn 400 ngàn.
“Chị Lỵ, đồng hồ đẹp thế. . .”
Vương Băng Như đang ngồi chơi, nàng vẫn luôn chú ý đến tình hình bên văn phòng, lúc Từ Nhã Lỵ đi ra, nàng cũng nhìn thấy hai chiếc túi trong tay đối phương, lại nhìn Từ Nhã Lỵ đưa một cái cho Tôn Tâm Di.
Nàng rất tò mò bên trong túi là thứ gì, cho nên mới tiến đến bên cạnh bàn làm việc của Từ Nhã Lỵ, tiếp đó cũng nhìn thấy chiếc đồng hồ trong hộp.
Từ Nhã Lỵ vui sướng nói: “Hơn 400 ngàn, tất nhiên là đẹp!”
“Hả? Tận hơn 400 ngàn cơ á??”
Vương Băng Như sửng sốt, không ngờ một chiếc đồng hồ mà lại đắt như vậy.
Cùng lúc đó lại thấy hơi hâm mộ, bởi vì Từ Nhã Lỵ cầm hai chiếc túi đi ra, văn phòng có ba người, chỉ có nàng không có.
Trên thực tế, gần đây vị chuẩn nghiên cứu sinh này vẫn luôn rầu rĩ, bởi vì sự tồn tại của Dương tổng, chị gái Vương Tuyết Như đã sống một cuộc sống mà vô số phụ nữ mơ ước.
Mà nàng thì trẻ tuổi hơn, xinh đẹp hơn, trình độ cũng cao hơn chị gái mình, nhưng chỉ sống cuộc sống của người làm thuê.
Mặc dù chỉ là thực tập, nhưng Vương Băng Như cũng đã đoán được cuộc sống sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đơn giản chính là tiền lương không khác gì bây giờ, nhưng công việc sẽ mệt mỏi hơn nhiều.
Dù sao thì Dương tổng cũng là nể mặt chị gái mình, cho mình một công việc lương cao mà không mệt mỏi.
Chờ đến khi nàng tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đi tìm việc làm dựa theo năng lực và trình độ học vấn của mình, chưa chắc đã tìm được công việc tốt như bây giờ!
Xa không nói, chỉ nói Phạm Lâm Lâm mới vào làm kia thôi!
Phạm Lâm Lâm chính là nghiên cứu sinh tốt nghiệp trường nổi tiếng.
Hiện giờ, trình độ học vấn này đã giảm giá nghiêm trọng, nghiên cứu sinh không còn đáng tiền như ngày xưa nữa.
Dựa vào hiện thực mà mình đang nhìn thấy hàng ngày, nội tâm Vương Băng Như thật sự đã hơi dao động.
Nếu như nàng cũng trở thành người phụ nữ của sếp.
Có phải có thể sống cuộc sống như chị gái mình hay không?
Thậm chí còn thoải mái hơn chị gái mình bây giờ, dù sao tố chất tổng hợp của nàng cũng mạnh hơn chị mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận