Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 253: Hồng Ôn Thánh Thể

Chương 253: Hồng Ôn Thánh Thể
Phòng 317.
Đưa bệnh nhân sau cùng đi, Tiết Hoa duỗi lưng một cái, tiếp đó cầm giỏ hoa quả mà bệnh nhân cố gắng nhét cho mình đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa giỏ hoa quả này cho Quan Manh Manh.
Tuy gã biết vị nữ thần này đã có bạn trai, nhưng không sao cả, gã cảm thấy chỉ cần mình cố gắng và tốt với nàng, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Thời điểm chia tay hoặc cãi nhau chính là cơ hội của gã, cho nên vẫn phải tiếp tục liếm, nếu không liếm, người ta chia tay thì sao lại nghĩ đến bạn!
A, đi ăn cơm rồi?
Đi đến phòng 312 của Quan Manh Manh, Tiết Hoa dừng bước, nghi hoặc nhìn cửa phòng đóng chặt.
Theo gã quan sát quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Quan Manh Manh, đối phương không nên đi ăn cơm sớm như vậy mới đúng.
Hôm nay gã đã đến sớm hơn.
Tiết Hoa khẽ lắc đầu, đang chuẩn bị rời đi, lại mơ hồ nghe thấy có âm thanh truyền ra từ phòng khám.
Hả?
Người ở trong phòng sao?
Gã tiến đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ vài cái: “Bác sĩ Quan, cô còn đang bận sao?”
Không có trả lời.
Tiết Hoa nghi ngờ nhíu mày: Chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Tiết Hoa lại kéo kéo cửa phòng, khóa rồi.
Ừm, chắc là nghe nhầm.
Gã lắc lắc đầu, đang định đi, trong phòng khám lại truyền đến âm thanh khác thường.
Gã nghe ngóng một chút, dường như là tiếng bàn va chạm vào vách tường, còn rất có tiết tấu.
Đây là cái quỷ gì?
Bên trong có người hay không?
Tiết Hoa mờ mịt.
“Bác sĩ Tiết, cậu làm gì ở đây?”
Lúc này, một nữ bác sĩ trung niên cầm hộp cơm đi ra từ phòng 314, thấy Tiết Hao đứng ngẩn người ở trước cửa phòng 312 thì hỏi một câu.
Tiết Hoa hỏi: “Chị Vương, chị thấy bác sĩ Quan không?”
“Không! Giờ này không ở trong phòng, có lẽ đi ăn cơm rồi.”
Chị Vương nhún vai, lại oán trách: “Nhưng không biết tầng trên đang làm gì, tiếng bàn kêu không ngừng.”
“Là tiếng động từ tầng trên à? Tôi còn tưởng là từ phòng bác sĩ Quan nữa!” Tiết Hoa nói xong thì lấy một quả táo trong giỏ trái cây và đưa cho chị Vương.
“Cảm ơn.”
Tiếp nhận trái táo, chị Vương cười ha ha nói: “Đây là thơm lây của Manh Manh nha, Tiểu Tiết, cố gắng lên! Sớm ngày theo đuổi được Manh Manh!”
“Chị Vương, hi vọng là như vậy!”
Tiết Hoa tự nhiên thích nghe lời này, gã cười tủm tỉm đáp một câu, tiếp đó trực tiếp thả giỏ hoa quả ở trước cửa phòng của Quan Manh Manh, lại gửi tin nhắn báo cho đối phương một câu, rồi mới hài lòng đi đến nhà ăn.
Lại qua mười mấy phút, Dương Hạo đẩy cửa ra khỏi phòng.
“A, giỏ trái cây này là bệnh nhân cảm ơn bác sĩ Quan nhà ta nha.” Dương Hạo cầm giỏ trái cây ở cửa, cười ha ha nói.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ bé của Quan Manh Manh vẫn đỏ bừng, vị NPC số 4 này là Hồng Ôn Thánh Thể.
Sau khi vui vẻ xong, rất lâu sau mới rút đi, trong thời gian này nhiệt độ cơ thể còn cao hơn bình thường một hai độ.
Dương Hạo thật sự muốn kéo vị Manh Bảo này cùng đi đánh bài với Di Bảo có Linh Tuyền Thánh Thể, tiếp đó hai đại Thánh Thể đồng thời phát uy, cảnh tưởng đó rất đáng để mong đợi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Hạo không khỏi nghĩ đến lời một bài hát: Có thể cho trẫm ngủ giữa hay không??
Ý nghĩ rất tốt.
Nhưng chấp hành thì khá khó, cần làm nền rất nhiều.
Gánh nặng đường xa a!
Dương Hạo thả giỏ trái cây vào trong phòng khám, tiếp đó cầm một quả táo, rửa sạch rồi cắt thành hai nửa, đưa cho Quan Manh Manh một nửa
Quan Manh Manh cắn một miếng táo, tiếp đó cười tủm tỉm, hói: “Dương đại ca, em dẫn anh đi nhà ăn ăn cơm nha?”
“Cũng được. Vừa hay có thể thử xem cơm nước bệnh viện bọn em.” Dương Hạo gật đầu: “Nhưng gần đây anh đang giảm cân, ăn uống hay thanh đạm.”
“Dương đại ca, anh không cần giảm cân, cân nặng bây giờ là đẹp rồi.” Quan Manh Manh kéo tay bạn trai, mặt đầy hạnh phúc nói.
Thật ra Dương Hạo cũng cho rằng như vậy, với chiều cao của hắn thì 80 kg là đẹp rồi, nhưng mục tiêu của cha hack là 75 kg, hắn chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ xong rồi tính.
Dù sao bây giờ cũng rất gần mục tiêu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tiến độ nhiệm vụ chính tuyến sẽ tăng 1%, phần thưởng rất phong phú, cũng là ban thưởng Dương Hạo mong chờ nhất.
Hai người vừa nói vừa cười đi vào nhà ăn, bệnh viện thường nghỉ trưa rất lâu, cơ bản là không có tăng ca lúc đang nghỉ trưa, bởi vậy nhà ăn khá đông người.
Trong tay Dương Hạo còn nửa trái táo, hắn vừa cắn táo vừa đánh giá chung quanh.
Kết quả trong lúc vô tình lại chạm mắt với Tiết Hoa, vị này vốn đang nói chuyện trời đất với chị Vương và một nữ ý tá, nhìn thấy Quan Manh Manh và Dương Hạo đi vào thì gã lập tức ngây ngẩn cả người, nhất là hai người còn cầm táo trong tay.
Lúc đến nhà ăn thì gã đã tìm kiếm nhưng không thấy Quan Manh Manh, còn tưởng đối phương ra ngoài ăn cơm.
Không ngờ đối phương lại dẫn bạn trai đến nhà ăn của bệnh viện, mấu chốt là hai người còn cầm táo, nói cách khác hai người đi từ phòng khám đến đây, thậm chí họ còn có thể ở trong phòng khám đi ra.
Gã lập tức nghĩ đến âm thanh và chạm của bàn và vách tường kia.
Tiếp đó liền nghĩ đến vận động vui tay vui mắt nào đó.
Không!!
Tuyệt đối không phải!!
Tiết Hoa người đã tê rần.
Manh Manh là một cô gái đáng yêu và ngây thơ!
Sao lại làm loại chuyện đó được!!
Không!
Không thể nào đâu!!
Tiết Hoa cực lực phủ nhận suy đoán của mình, nhưng khuôn mặt đã xụ xuống.
“Tiểu Tiết, cậu sao thế?” Nhìn thấy Tiết Hoa vẫn còn vừa nói vừa cười, lúc này sắc mặt bỗng nhiên cực kỳ khó coi, chị Vương nhíu mày hỏi.
“A, là bác sĩ Quan. Đó là bạn trai của bác sĩ Quan ư?”
Nữ y tá thì nhìn ra đầu mối, nàng xuôi theo ánh mắt của Tiết Hoa, liền nhìn thấy Quan Manh Manh và Dương Hạo.
Nghe nàng nói như vậy, chị Vương cũng nghiêng đầu.
“Manh Manh có bạn trai từ bao giờ?”
Chị Vương kinh ngạc không thôi, giờ mới hiểu vì sao Tiết Hoa bỗng nhiên xụ mặt, nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc táo.
“Bạn trai của Manh Manh còn rất đẹp trai nha.”
Nữ y tá cảm thán một câu, nhưng thật ra là nói cho Tiết Hoa nghe, nàng nhìn trúng vị bác sĩ Tiết này, đáng tiếc đối phương chỉ tập trung vào Quan Manh Manh, cho nên khi nhìn thấy Quan Manh Manh xuất hiện với bạn trai ở nhà ăn, nàng còn rất vui vẻ.
Nếu Tiết Hoa hết hi vọng với Quan Manh Manh, chẳng phải nàng sẽ có cơ hội sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận