Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 162: Ba ba, chúng ta về nhà thôi

Chương 162: Ba ba, chúng ta về nhà thôi
Sắp đến thời gian Hề Hề tan học, Dương Hạo mới xuống xe.
Mà vợ cũ Lý Mạn Thù thì đứng ở ven đường chứ không rời đi, chờ Dương Hạo xuống xe thì nàng lại tiến lên, nhỏ giọng nói: “Vì cho Hề Hề một mái nhà hoàn chỉnh, em sẽ không từ bỏ.”
Dương Hạo không để ý đến nàng.
Lý do này quả thực là tức cười.
Cho Hề Hề một mái nhà hoàn chỉnh?
Vậy sao cô còn bỏ đi??
Hơn nữa vì sao Hề Hề không có một mái nhà hoàn chỉnh, trong lòng cô còn không tự hiểu sao?
“Anh Dương, đã thấy xe anh từ lâu rồi.”
Lúc này, Bành béo cũng chui ra khỏi đám người, trên khuôn mặt béo chất đầy nụ cười.
“Ừm, hôm nay lại là cậu đi đón con à?”
Dương Hạo không để ý đến Lý Mạn Thù, dứt khoát trò chuyện với Bành béo.
“Cái này cũng phải cảm ơn anh Dương, anh thưởng cho tôi 700.000 nha, trừ tiền chia cho trang web, vẫn lấy được hơn 300.000, nên tạm thời không có áp lực nữa.” Bánh bèo cười ha ha nói: “Cho nên, tôi còn muốn mời anh Dương ăn cơm đây.”
“Gần đây khá bận, có thời gian rồi nói…” Dương Hạo thuận miệng qua loa.
Mà Lý Mạn Thù đi theo Dương Hạo, khi nghe hai người nói chuyện thì bắt được tin tức mấu chốt, vị chồng cũ này của mình dĩ nhiên lại thưởng cho tên béo này 700.000!
Tuy không biết tên béo này làm gì, nhưng khen thưởng 700.000 chắc là thật, bằng không đối phương không thể khách khí như vậy!
Đây là phát đạt thật rồi!
700.000 nói thưởng liền thưởng!
Lý Mạn Thù thầm cảm khái.
Lại chờ 2 phút, đám nhỏ đã ra về.
Hề Hề được Giang Ngọc Kỳ nắm tay dắt ra ngoài, sau khi nhìn thấy ba ba trong đám người thì hưng phấn hô lên: “Ba ba, ba ba!”
Giang Ngọc Kỳ thả tay nhỏ của Hề Hề, tiểu nha đầu lập tức lao về phía Dương Hạo.
Nhưng Hề Hề mới chạy được một nửa, lại phát hiện khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, tiểu nha đầu sửng sốt một chút, miệng nhỏ thì thầm một câu “Mẹ”.
Trong thế giới của Hề Hề, cái từ này cực kỳ xa lạ, trong cái đầu nho nhỏ của tiểu nha đầu, ấn tượng sâu nhất về mẹ chính là hình ảnh bóng lưng mẹ đóng sập cửa và rời đi.
Hơn nữa mỗi khi các bạn học nhắc đến mẹ, thì cảnh này lại hiện lên trong đầu Hề Hề, đến mức đã tạo thành bóng ma tâm lý.
Cho nên khi nhìn thấy người mẹ đã lâu không gặp này, Hề Hề không cảm thấy vui sướng khi trùng phùng, mà là cảm thấy lạ lẫm và sợ.
Hề Hề vội vàng chạy nhanh vài bước, tiếp đó lao vào trong ngực ba ba.
Dương Hạo thì thuận thế bế tiểu nha đầu lên.
“Hề Hề, mẹ mang socola cho con này.” Lý Mạn Thù cười ha ha tiến lên, lấy socola đã chuẩn bị trước ra.
Con gái là ăn hàng, Lý Mạn Thù cũng biết chuyện này, mà socola trên tay nàng cũng là thứ Hề Hề thích ăn.
Hề Hề nhìn Lý Mạn Thù một chút, cũng không ngừng lắc đầu.
“Muốn ăn thì cầm đi.”
Tuy đã triệt để tuyệt vọng với vợ cũ, nhưng nàng dù sao cũng là mẹ ruột của Hề Hề, Dương Hạo cũng không yêu cầu Hề Hề nhất định phải phân rõ giới hạn với đối phương như hắn.
Chuyện của người lớn là người lớn, bạn không thể ép một đứa trẻ hận một người khác như bạn, nhất là người này còn là cha hoặc là mẹ của đứa trẻ.
Nhưng trong thế giới hiện thực thì sao!
Có rất nhiều ví dụ dùng trẻ để uy hiếp, trẻ em tựa như trở thành vũ khí để đánh cờ trong trận chiến ly hôn vậy.
Cách làm này cực kỳ trơ trẽn!
“Con không ăn socola!”
Bình thường Hề Hề cực kỳ thích ăn socola, hôm nay lại lắc đầu, tiểu nha đầu ôm cổ ba ba, nhỏ giọng nói: “Ba ba, chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.”
Dương Hạo gật đầu, bước nhanh về phía xe ở ven đường.
Lý Mạn Thù vẫn không từ bỏ, đi theo sau lưng hai cha con và hỏi: “Hề Hề, mẹ dẫn con đi ăn KFC có được không?”
Hề Hề chỉ vùi đầu vào ngực ba ba, không nói tiếng nào, ‘tình mẹ’ bất ngờ này làm cho tiểu nha đầu cực kỳ không quen.
“Hề Hề không muốn đi với cô, cho nên, hôm nay đến đây thôi.”
Trong khi nói chuyện, Dương Hạo đã bế Hề Hề đến cạnh xe, hắn nói với Lý Mạn Thù một câu, tiếp đó mở cửa và ôm Hề Hề vào trong xe.
“Hề Hề, con không nhớ mẹ sao??”
Lý Mạn Thù còn giãy dụa lần cuối.
Nhưng Hề Hề chỉ cúi đầu, vẫn không nói một lời, bình thường tiểu nha đầu thích cười đùa, lúc này trên mặt đã không còn nụ cười.
Một đứa bé nhỏ như vậy, nói không nhớ mẹ thì không thể nào, chỉ là trong ý thức của Hề Hề, mẹ đã không cần mình và ba ba, tiểu nha đầu cũng đã xây dựng tâm lý rồi.
Nhưng bây giờ người này lại đột nhiên xuất hiện, mang lại cho Hề Hề chỉ có sợ hãi và bất an.
Bởi vì tiểu nha đầu không xác định được đối phương muốn làm gì, có phải muốn mang mình rời khỏi ba ba hay không.
“Cô về đi! Có lẽ chờ Hề Hề lớn hơn một chút nữa thì sẽ tốt hơn.”
Dương Hạo nhún vai, tiếp đó leo lên xe, nhanh chóng rời đi.
Nhìn chiếc xe sang đi xa, Lý Mạn Thù lại siết chặt nắm đấm lần nữa.
Nàng vốn có thể ngồi ghế phụ của chiếc xe sang này!!
Thứ thuộc về mình, mình sẽ lấy lại!!
Vị vợ cũ này vẫn còn ôm ảo tưởng.
Một bên khác, Giang Ngọc Kỳ đưa học sinh tan học tự nhiên cũng chú ý đến Lý Mạn Thù, đồng thời cũng đoán được thân phận của đối phương.
Bởi vì lần trước dì của Hề Hề đã tham gia đại hội gia đình, mà bây giờ người phụ nữ này lại rất giống với dì của Hề Hề, hiển nhiên đây chính là mẹ của Hề Hề.
Giang Ngọc Kỳ từng tiếp xúc rất nhiều với trẻ em trong các gia đình độc thân, bởi vì tỷ lệ ly hôn bây giờ ngày càng cao, trẻ thiếu cha thiếu mẹ ngày càng nhiều, mà Giang Ngọc Kỳ có thể đánh giá đại khái ý nghĩ của trẻ qua thái độ của chúng.
Mà theo thái độ của Hề Hề, có vẻ như tiểu nha đầu có mâu thuẫn tâm lý với người mẹ này!
Có lẽ trong lòng Hề Hề, người mẹ này đã không tồn tại!
Giang Ngọc Kỳ không khỏi nhớ đến việc Hề Hề để mình làm mẹ của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu vẫn khát vọng tình mẹ, chỉ là không phải là người mẹ này!
Trong xe.
Tâm trạng của Hề Hề rất thấp.
Bình thường khi tan học, tiểu nha đầu này sẽ nhảy nhót tưng bừng.
Hôm nay hiển nhiên là bị người mẹ bỗng nhiên xuất hiện kia kích thích.
Yên lặng một lúc lâu, Hề Hề đột nhiên hỏi: “Ba ba,ba sẽ không giao con cho mẹ chứ?”
“Tất nhiên là không.” Dương Hạo lắc đầu.
Phù…
Tiểu nha đầu thở phào một cái, hiển nhiên là có lo lắng về phương diện này.
“Không nhớ mẹ thật à?” Dương Hạo hỏi.
“Không nhớ.” Hề Hề lắc đầu, tiếp đó lại nói với giọng mềm mại đáng yêu: “Thật ra con đã tìm cho mình hai người mẹ rồi.”
“Hử?” Dương Hạo ngẩn người, nghi ngờ nói: “Con tìm được hai người mẹ?”
“Vâng!” Tiểu nha đầu gật đầu thật mạnh, sau đó nói: “Trong lòng con, dì và cô Kỳ Kỳ đều là mẹ.”
“Ra vậy.”
Dương Hạo giật mình, tiếp đó cũng hiểu ý của Hề Hề, tiểu nha đầu này cũng cần tình mẹ, chỉ là Hề Hề chuyển dời phần tình cảm đó lên người Lý Mạn Ny và Giang Ngọc Kỳ, đồng thời cũng ỷ lại hai người này.
Dương Hạo suy tư một chút, hai người kết hợp chung một chút, quả thực có thể làm hết trách nhiệm của một người mẹ.
Tuy nhiên, hai người không ai có thể làm hết trách nhiệm của một người vợ!
Dislike!!!
Biết hôm nay Hề Hề không vui, Dương Hạo lập tức gửi tin cho Lý Mạn Ny, để nàng tối nay đến Tinh Vân Loan chơi với Hề Hề.
Dù sao dựa theo cách nói của Hề Hề, cô em vợ này cũng em như nửa cái mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận