Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 225: Chỉ cần có tiền, đâu đâu cũng là thiên đường

Chương 225: Chỉ cần có tiền, đâu đâu cũng là thiên đường
“Dương tiên sinh, anh có nghe thấy tôi nói không?”
Thấy Dương Hạo không trả lời vấn đề của mình, trên mặt còn lộ ra nụ cười bỉ ổi, Natasha vô thức nhíu mày.
Nàng biết mình phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông nơi này, đến đây nửa năm đã thu hoạch được không ít liếm cẩu, cho nên nàng cũng không quá bất ngờ với phản ứng của vị Dương tiên sinh này.
Chỉ là nôi tâm hơi khinh thường mà thôi.
Cảm thấy đây cũng là một tên đàn ông hèn mọn!
Khi Natasha đang oán thầm, Dương Hạo bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chiếc piano đắt nhất của tiệm các cô ở đâu?”
“Đắt nhất?”
V ngạc nhiên nhìn người đàn ông hèn mọn này một chút, nàng làm thuê ở đây ba tháng rồi, lần đầu gặp được vị khách hỏi như vậy.
“Natasha tiểu thư, cô có nghe thấy tôi nói không?”
Dương Hạo cười lặp lại lời nói lúc nãy của Natasha.
“Dương tiên sinh, mời theo tôi.”
Natasha lấy lại tinh thần, tiếp đó cười dẫn Dương Hạo đi đến một phòng đơn bên trong cùng của tiệm.
Trong này có một chiếc piano tam giác, nhưng được vair chống bụi che kín.
“Dương tiên sinh, đây là chiếc đàn đắt nhất trong tiệm chúng tôi, giá bán 3.19 triệu. Là bản giới hạn của Steinway chúng tôi.”
Natasha chỉ chỉ chiếc đàn giá cao đến 3.19 triệu và nói với Dương Hạo.
Trong lòng thì lại nghĩ, muốn đắt nhất đúng không!
Bây giờ xem anh nói thế nào!
Steinway xem như nhãn hiệu piano đỉnh cấp, chiếc đàn rẻ nhất trong tiệm cũng hơn 50 ngàn, xem như là ngưỡng cửa, tiếp đó thì giá cả rơi vào khoảng hơn trăm ngàn đến mấy trăm ngàn.
Mà giá của piano tam giác thì phải hơn triệu, đắt thì phải gần 2 triệu.
Hiện giờ, Natasha đang giới thiệu chiếc đàn piano phiên bản số lượng có hạn của Steinway, giá bán hơn 3 triệu.
“Được, vậy lấy chiếc đàn này đi!”
Natasha vốn muốn xem dáng vẻ khiếp sợ của Dương Hạo, nàng chắc chắn người đàn ông này nhất định không ngờ đến trong tiệm còn có một chiếc đàn hơn 3 triệu.
Nhưng mà, nàng không nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt đối phương.
Trái lại còn bình tĩnh nói một câu mua.
“Dương tiên sinh, anh khẳng định muốn mua chiếc đàn này ư?” Natasha không thể tưởng tượng nổi, xác nhận lại một lần.
“Tất nhiên.” Dương Hạo gật đầu: “Các cô có giao hàng đến nhà không?”
“Có. Nếu ngài mua chiếc piano này, còn có thể hưởng thụ phục vụ miễn phí bảo dưỡng trọn đời.”
“Dương tiên sinh, nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta đến quầy thanh toán nhé?”
Natasha sợ vị khách hàng lớn này chạy.
Nàng xem như một nhân viên bán hàng, tự nhiên cũng có trích phần trăm.
Bởi vì đàn Steinway có giá cực cao, nên tỷ lệ trích phần trăm không cao, cao nhất cũng chỉ 3%!
Mà nếu Dương Hạo mua chiếc đàn piano trị giá 3.19 triệu này, Natasha có thể nhận được tỷ lệ 3%, cũng chính là hơn 90.000!
Đối với một người làm thuê ở đất khách quê người như Natasha mà nói, đây tự nhiên là một số tiền lớn!
Bởi vậy, vị mỹ nữ của dân tộc chiến đấu này đã thay đổi thái độ với Dương Hạo.
Lúc trước Natasha cảm thấy người này khá hèn mọn.
Bây giờ nàng lại cho rằng ánh mắt của mình có vấn đề, người có thể bỏ hơn 3 triệu để mua đàn piano, nhất định là tầng lớp có theo đuổi cao hơn về nghệ thuật và âm nhạc.
Một người yêu thích đàn và nhạc như vậy, làm sao có thể hèn mọn được!
Không sai, một người yêu thích âm nhạc như vậy, tuyệt đối không thể là người hèn mọn được!
Hai người đến quầy, Dương Hạo tiêu sái quét thẻ trả tiền.
Mà lo lắng trong lòng Natasha cũng biến mất.
Hơn 90 ngàn đến tay!!
Theo cách nói của người nơi này chính là: Rất thơm!
Tuy nhiên, đây là thứ yếu, chủ yếu là nàng quen biết một vị đại gia.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Khiếp sợ bạn bè quốc tế.
Chúc mừng kí chủ nhận được hoàn trả 15.950.000 NDT!
Chúc mừng kí chủ nhận được kỹ năng: Tiếng Nga max cấp.
Dương Hạo trả tiền xong, âm thanh nhắc nhở vang lên không ngừng.
Theo sát đó là tin nhắn từ ngân hàng.
Khá lắm.
Vừa trang bức lại vừa có tiền kiếm.
Hơn nữa, 3.19 triệu này là tiêu phí cho bạn gái tạm thời Quan Manh Manh.
Ngày mai khi kết toán nhiệm vụ, có lẽ còn được hoàn trả x2 lần nữa.
Nói cách khác, hắn mua chiếc đàn piano thôi, mà kiếm được tận gần 20 triệu từ chỗ cha hack!
Có thể nói là nice!
“Dương tiên sinh, chúng ta add wechat đi! Sau đó ngày gửi địa chỉ cho tôi.”
Vị mỹ nữ của dân tộc chiến đấu này chủ động xin wechat.
Thật ra chỉ cần ghi địa chỉ giao hàng lên đơn là được, nhưng Natasha vẫn chủ động xin wechat, có thể hiểu ý nghĩa của việc này.
Dương Hạo add wechat của đối phương, trong lòng thì lại oán thầm: Ai nói phụ nữ nước ngoài không hám của??
Thật ra lòng người đều như nhau.
Phụ nữ hám của thì đi đâu cũng hám của.
Có video ngắn của nước ngoài, một thanh niên bắt chuyện với rất nhiều mỹ nữ, ban đầu thì đi xe cùi bắt chuyện, kết quả xác suất thành công rất thấp, mà khi thanh niên lái xe sang bắt chuyện, tỷ lệ thành công đạt đến 100%.
Còn có một cô gái, thậm chí còn bỏ qua bạn trai ở bên cạnh mà trực tiếp leo lên xe của ông anh này.
Trừ cái đó ra, còn có lời nói là người ngoại quốc đều thích lái xe nhỏ.
Trên thực tế, không phải người ngoại quốc đều thích lái xe nhỏ, chỉ là họ không có tiền mà thôi!
Người có tiền đều thích lái xe sang, không ai là ngoại lệ.
Cho nên vấn đề hám của này, toàn cầu đều là như nhau.
Không cần công kích ai cả.
Sử dụng một lời thoại ở trong phim: Chỉ cần bạn có tiền, đâu đâu cũng là thiên đường.
Hết cách rồi, đây cmn chính là hiện thực nha!
Dương Hạo add wechat với Natasha nóng bỏng này, tiếp đó hỏi Phùng Lệ Na về địa chỉ gia đình Quan Manh Manh, rồi hẹn giao hàng buổi tối.
“Dương tiên sinh, tôi tiễn ngài.”
Natasha mỉm cười tiễn Dương Hạo ra khỏi cửa hàng đàn, đưa mắt nhìn vị đại gia này vào thang máy và rời đi, nàng mới trở về cửa hàng.
Mà lúc này, một phụ nữ trung niên ăn mặc rất mốt vội vàng đi vào trong cửa hàng: ‘Natasha, bán được chiếc đàn đó rồi sao?”
Người phụ nữ này chính là bà chủ của tiệm đàn.
“Vâng bà chủ! Người mua vừa mời đi.” Natasha cười nói.
“Natasha, cô cũng quá giỏi rồi! Chiếc đàn này đã đặt ở đây hơn một năm, cuối cùng cũng bán được!”
Người phụ nữ trung niên cười nói: “Tôi quyết định cho cô thêm 10 ngàn tiền thưởng!”
“Cảm ơn bà chủ…!” Natasha vội vàng nói cảm ơn.
“Có lẽ cô nên cảm ơn người mua kia. Đáng tiếc tôi về hơi muộn, không nhìn thấy dáng vẻ của vị đại gia kia.”
Dứt lời, bà chủ lắc đầu tiếc nuối.
“Vị đó còn rất đẹp trai! Cao to, rất phù hợp với thẩm mỹ của phụ nữ nước chúng tôi.” Natasha lại cười nói.
“Nghe giọng điệu này, cô có hứng thú với người ta rồi?” Bà chủ trêu.
“Ừm, đúng là có hứng thú!”
Natasha gật đầu, tính cách của các cô gái dân tộc chiến đấu vẫn tương đối ngay thẳng.
Một bên khác.
Dương Hạo đã đến chợ đồ cổ ở gần đó.
Quan Vi Dân thích thư pháp và tranh đúng không!
Dương Hạo liền muốn mua hai bức tranh chữ để tặng ông.
Kết quả đi mấy cửa hàng mà cmn vẫn không tìm thấy một món hàng thật nào.
Chỉ cần mở Hỏa Nhãn Kim Tinh.
Những món hàng giả kia đều không qua được mắt hắn.
Một tên chủ quán râu ria xồm xoàm kéo Dương Hạo lại, tiếp đó chỉ vào một bức tranh trên tường và nói: “Đại ca, anh xem bức tranh này đi, đây là ‘tranh mỹ nữ’ của Đường Dần, tuyệt đối là hàng thật.”
Dương Hạo ngửa đầu nhìn bức tranh kia một chút, rất đẹp.
Nhưng luôn thấy sai sai ở chỗ nào.
Nhìn một lát, hắn cuối cùng cũng nhận ra.
Con mẹ nó!!
Thời Minh đã có tất đen rồi???
Bắt nạt ông đây không hiểu lịch sử đúng không!!
Thời nhà Minh đúng là đã có tất, nhưng tất thời đó và tất chân thời nay hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Mà các cô gái trong tranh rõ ràng là đi tất chân thời hiện đại mà!
Dương Hạo cạn lời nhìn chủ tiệm râu ria xồm xoàm: “Ông lặp lại lần nữa, đây là tranh của ai??”
“Đường Dần, chính là Đường Bá Hổ.”
“Xem ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ chưa??”
Chủ tiệm còn cmn đang diễn, dáng vẻ như Dương Hạo không biết hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận