Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 182: Ông cmn lại nguyền rủa tôi?

Chương 182: Ông cmn lại nguyền rủa tôi?
“Bán! Bán!”
Nữ nhân viên vội vàng gật đầu một cái, làm gì có ai không muốn bán nhiều chứ.
Nhưng trong lòng nàng cũng oán thầm: Mua nhiều ga giường như vậy, định dùng làm dây thừng khi cháy nhà à??
Mua sắm xong.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Dương Hạo đi xả nước.
Mà đứng trước bồn tiểu, hắn lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh vẫn luôn nhìn về phía mình.
S có chút cạn lời, yên lặng đậu xanh rau muống: Cmn, chưa từng thấy đại lão 419 đúng không!!!
“Ông là Dương Hạo?”
Khi Dương Hạo đang đậu xanh, đối phương lại gọi tên hắn.
A?
Xả nước xong, Dương Hạo run lên, cất súng, tiếp đó nghi ngờ nhìn người kia, đối phương nhìn qua có vẻ lớn hơn mình, hơi béo, mép tóc khá thấp.
“Tôi là Mục Dã!” Người kia tự báo tên.
“Cmn! Lão Mục, đúng là không nhận ra mà!!”
Nghe thấy cái tên này, Dương Hạo lập tức phản ứng lại, người này chính là bạn học cấp 3 của hắn.
Dương Hạo tốt nghiệp trung học năm 2005, đã gần 20 năm rồi.
Hoàn toàn là cực kỳ khó nhận ra.
“Trở về bao giờ vậy? Muốn về Nghi Thành phát triển?” Mục Dã hỏi.
“Không phải, trở về tham gia đầy tháng con của em họ Đại Bằng.”
“Ra vậy. Tôi còn tưởng ông trở về Nghi Thành phát triển.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến bốn rửa tay.
Mục Dã kéo tay áo sơ mi, tiếp đó vô tình quơ quơ chiếc đồng hồ màu xanh biếc trên cổ tay, vừa rửa tay vừa nói: “Nghe nói ly hôn rồi?”
“A?”
Dương Hạo ngẩn người, không ngờ chuyện mình ly hôn đã truyền đến lỗ tai vị bạn học cũ nhiều năm không gặp này.
“Ừm.” Dương Hạo gật đầu, thuận miệng nói: “Ông dạo này thế nào?”
“Tôi cũng ly hôn, nhưng lại tìm một người khác rồi. Cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhỏ tuổi, kém tôi 8 tuổi, không trưởng thành.” Mục Dã vừa lắc đầu vừa cảm khái.
Dương Hạo cười nói: “Được tiện nghi còn khoe mẽ!”
“Đến tuổi chúng ta, thật ra tìm người nhỏ tuổi cũng không chịu nổi…”
Mục Dã tuy nói vậy, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười đắc ý.
Dương Hạo nhìn vị bạn học cũ này một chút, chợt nhớ ra ngày xưa con hàng này rất thích trang bức, không ngờ nhiều năm rồi mà vẫn không thay đổi.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời mà!
Mục Dã giật từ khăn giấy, vừa lau tay vừa hỏi: “Đúng rồi, ông còn liên hệ với Vu Cửu Cửu không?”
“Không.”
Dương Hạo lắc đầu, nhưng cái tên này cũng gợi lên hồi ức xa xưa của hắn.
Vu Cửu Cửu là hoa khôi trường bọn họ, xem như là Bạch Nguyệt Quang của rất nhiều tên con trai trong trường!
Dương Hạo giống như còn từng theo đuổi nàng, từng viết thư tình, quan hệ hai người rất mập mờ, nhưng chung quy vẫn không đến với nhau.
“Khi đó hai người rất tốt. Mọi người đều cho rằng chỉ có ông mới có thể theo đuổi cô ấy.” Mục Dã lại nói.
“Lên đại học thì không liên hệ nữa.”
Dương Hạo hơi nhớ lại, sau khi tốt nghiệp trung học, hắn và Vu Cửu Cửu dường như chỉ gặp hai lần, đều là ở hôn lễ của bạn học cấp 3.
“Nghe nói cô ấy đang phát triển ở Giang Thành, ông cũng ở Giang Thành, nói không chừng còn có thể gặp mặt.” Mục Dã cười nói.
Dương Hạo thì lắc đầu, đã sắp 20 năm rồi, đã sớm cảnh còn người mất.
Thiếu nữ lúc trước đã trở thành phụ nữ trung niên, còn có gì mà mong đợi.
Giống như trên mạng đã nói: Bạch Nguyệt Quang trong lòng bạn, dù bản thân Bạch Nguyệt Quang cũng không thể siêu việt.
“Lát nữa rảnh không? Đi uống một chút đi??” Mục Dã mời.
“Hôm nay không được rồi, trong nhà còn có nhiều việc lắm.” Dương Hạo lắc đầu.
“Vậy add wechat đi, thường liên hệ.”
“Ok.”
Hai người add wechat, tiếp đó cùng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài, mắt Mục Dã liền sáng lên, hắn nhịn không được mà nhỏ giọng cảm khái: “Cmn, mỹ nữ kia trông như minh tinh! Không đúng, còn đẹp hơn minh tinh nữa! Nếu ai cưới được cô vợ như vậy, chắc phải sống ít đi mười năm!!”
Nghe vậy, Dương Hạo không khỏi lườm Mục Dã một cái: “Ông cmn lại nguyền rủa tôi??”
“Lão Dương, ông nói vậy là sao? Tôi nguyền rủa ông bao giờ?”
Mục Dã hiển nhiên là không hiểu ý trong lời nói của Dương Hạo, ngơ ngác nhìn Dương Hạo.
Nhưng không cần Dương Hạo tự trả lời, Tôn Tâm Di đã cười đi đến, khoác lên tay Dương Hạo: “Dương đại ca, em muốn đi mua mặt nạ, hôm nay quên mang theo.”
“Ừm được.” Dương Hạo gật đầu.
“Cmn! Chuyện này…”
Mục Dã mặt đầy khiếp sợ, hắn nghe tin là Dương Hạo phá sản, vợ cũng chạy.
Có điều, theo tình huống trước mắt, lời đồn kia dường như không đúng lắm!
Người ta đúng là ly hôn, thế nhưng cmn tìm được một cô gái xinh đẹp hơn minh tinh, hơn nữa nhìn rất trẻ, đoán là chỉ hơn 20 thôi!!
Súc sinh a!!
Ra tay với một cô bé thế này mà không thấy ngại sao!
Khi ông 18 tuổi học đại học, người ta còn đang học nhà trẻ kìa!!
Mục Dã bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Lão Dương, vị này là?”
“Bạn gái tôi, Tâm Di.”
“Đây là lão Mục, là bạn cấp 3 của anh.”
Dương Hạo giới thiệu qua một chút.
“Xin chào.” Tôn Tâm Di lễ phép chào hỏi.
“Xin chào, xin chào.”
Mục Dã liên tục gật đầu, tiếp đó vô thức tuốt ống tay áo, lại để lộ chiếc đồng hồ kia lần nữa, còn vỗ vỗ vai Dương Hạo: “Lão Dương, nhiều năm không gặp rồi, hôm nay nhất định phải đi ăn bữa cơm!”
Dương Hạo quét mắt nhìn vị bạn học cũ này một chút, cũng có chút cạn lời, cmn ông khoe đồng hồ hai lần rồi mà không thấy ngại sao!
“Tâm Di, giúp anh kéo tay áo một chút, tay hơi ngứa.”
Dương Hạo đưa tay trái có đeo đồng hồ cho Tôn Tâm Di, sau đó mới trả lời: “Lão Mục, không phải tôi không nể mặt ông, mà hôm nay có rất nhiều họ hàng đến chơi, thực sự không đi được.”
Khi hắn nói chuyện, Di Bảo đã kéo ống tay áo của hắn lên.
Mục Dã thì mắt đầy hâm mộ, lớn lên xinh đẹp mà còn nghe lời, quả thực là ước vọng của nhân gian.
Không đúng, tại sao tên này lại muốn kéo ống tay áo.
Ah… chiếc đồng hồ này.
Cmn, Rolex hơn 600.000!!!!
Hiện giờ Mục Dã cũng đang kinh doanh, xem như có ít tiền, bởi vì hắn cũng đeo Rolex, nên cũng coi như hiểu biết về Rolex.
Sau khi nhận ra chiếc đồng hồ trên cổ tay Dương Hạo, hắn lập tức kinh ngạc.
Chiếc đồng hồ trên tay Dương Hạo có thể mua năm sáu cái trên tay hắn.
Mục Dã xấu hổ, vội vàng kéo ống tay áo xuống.
Người ta đeo đồng hồ hơn 600 ngàn mà còn không nói tiếng nào, hắn lại khoe khoang tận hai lần.
Vậy đừng trách người ta ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận