Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 178: Ở rể

Chương 178: Ở rể
Tôn Tâm Di mở wechat ra xem, quả nhiên là người giao hàng đến.
“Chú, cháu có chuẩn bị một món quà nhỏ cho chú. Hiện giờ đã đến nơi.”
Tôn Tâm Di đứng lên, nói với Dương Quốc Dân.
“A? Quà cho chú?” Dương Quốc Dân rất bất ngờ, bởi vì cô ‘con dâu’ này đã xách theo không ít đồ khi vào nhà.
Bây giờ còn chuẩn bị quà riêng cho mình?
Dương Hạo nhìn Di Bảo một chút, khóe miệng hơi vểnh lên.
Trong lòng thì lại nghĩ: Bắt đầu rồi đây!
Hắn biết Di Bảo chưa xài tuyệt chiêu, bởi vì mấy ngày trước Từ Nhã Lỵ kiếm cớ hỏi hắn thẻ căn cước, tự nhiên có địa chỉ của hắn.
Mà Tôn Tâm Di cũng xin nghỉ hai ngày, nếu không có gì bất ngờ, Di Bảo nhà hắn không phải lần đầu đến Nghi Thành.
Có điều, Dương Hạo vẫn giả bộ như không biết chuyện gì.
Hơn nữa hắn cũng tò mot, không biết Di Bảo chuẩn bị bất ngờ gì cho cha mẹ mình.
Ngoài ra, Di Bảo cũng muốn biểu hiện tốt, cái này phù hợp với nhiệm vụ ‘con dâu hiếu thảo’.
Phần thưởng chính là 100 triệu dùng để tận hiếu.
Có số tiền này, cha mẹ Dương Hạo có thể an hưởng tuổi già rồi.
Nhưng bây giờ cha hack còn chưa phản ứng, chứng tỏ nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Lúc này, có người gõ cửa nhà.
Lưu Nhã Ny gần cửa nhất, lập tức đi mở cửa.
Hai nhân viên mặc đồng phục lập tức ôm một cái thùng to đi vào.
“Vị nào là Tôn tiểu thư, mời ký nhận.”
Một người trong đó lấy biên lai ra.
“Là tôi.”
Tôn Tâm Di đi qua ký tên, mà hai nhân viên xong việc cũng rời đi.
“Chú, chú mở ra xem có thích hay không?”
Đây là một chiếc thùng giấy rất to, thể tích vượt qua một mét khối.
“Đây là… cho chú??”
Dương Quốc Dân ngơ ngác.
Mấy người còn lại cũng tò mò nhìn cái thùng này.
Tôn Tâm Di gật đầu cười, quân sư Từ Nhã Lỵ đã nói là ‘hợp ý’.
Mà sau khi điều tra, biết Dương Quốc Dân thích nhất là câu cá.
Lúc này, Dương Quốc Dân liền cầm một cái kéo để mở thùng giấy, tiếp đó hai mắt lập tức sáng lên.
Bởi vì bên trong là một bộ dụng cụ câu cá rất đầy đủ, thùng câu, cần câu, lưới… không thiếu thứ gì.
Đây là thứ yếu, chủ yếu là có rất nhiều chủng loại cần câu và móc câu, cái gì cần đều có.
Trong đó có mấy loại mà Dương Quốc Dân đã thèm từ lâu.
Mấy thứ này rất có tiếng trong giới câu cá, khuyết điểm chính là đắt.
Một cái cần phải hơn chục ngàn!!
Người thường căn bản không mua nổi!!
Mặt khác, còn có một cái phao câu số lượng có hạn, toàn cầu chỉ có 199 cái.
“Cái này…”
“Tốt! Quá tốt rồi!!”
Dương Quốc Dân đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó khen không dứt miệng.
Khóe miệng cong vút lên, căn bản là không áp chế nổi.
Những thứ này đều là thứ Dương Quốc Dân thèm, nhưng chỉ dám nghĩ mà thôi.
Hiện giờ ông đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh khoe khoang với đám bạn bè khi đi câu.
Đừng thấy tôi không câu được cá, nhưng tôi nhiều cần nha!
“Tâm Di, những thứ này rất đắt nhỉ! Quá tốn kém rồi!”
Bởi vì Dương Quốc Dân thích câu cá, nên Hà Ngọc Phân cũng hiểu một ít, lúc trước Dương Quốc Dân từng la hét muốn mua một cái cần câu, kết quả cái cần đó hơn một ngàn.
Hà Ngọc Phân không đồng ý, Dương Quốc Dân còn vì thế mà tuyệt thực.
Mà bây giờ, bên trong thùng có hai ba mươi cái cần, mỗi một cái đều hơn một ngàn, vậy cũng phải hai ba chục ngàn rồi, huống hồ bên trong không chỉ có cần, mà còn có các đồ vật thượng vàng hạ cám, cộng lại không phải là mấy chục ngàn rồi sao?
“Chú thích thì tốt rồi.”
Tôn Tâm Di mỉm cười đáp một câu, tiếp đó vô thức nhìn Dương Hạo một chút.
Thật ra nàng cũng hơi ngại, dù sao đều là tiền của Dương đại ca.
Dương Tuệ Trân tò mò hỏi: “Tâm Di, những thứ này mất mấy chục ngàn vậy?”
“Mấy chục ngàn?”
Dương Quốc Dân hừ một tiếng, tiếp đó cầm chiếc cần câu Mark IV bản giới hạn lên, vừa chỉ chỉ vào hai bản khác cùng series và nói: “Ba chiếc cần này, đã năm sáu chục ngàn rồi!”
Đừng thấy Dương Quốc Dân không có tiền, nhưng ông cũng có vài nhóm câu cá, bình thường cũng quan tâm đến mấy thứ này, cho nên cũng rất hiểu.
Cùng đạo lý với mấy người trong túi không tiền, nhưng mỗi ngày đều xem xe.
Chớ thấy ngày nào người ta cũng lái Yadea, nhưng tất cả xe Audi đều thuộc như lòng bàn tay.
“Cái này…” Dương Tuệ Trân sửng sốt: “Cũng quá đắt rồi.”
“Vậy một thùng này, chẳng phải mất mấy trăm ngàn sao?”
Dương Tuệ Trân vô thức nhìn Tôn Tâm Di một cái, không ngờ người ta không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, mà còn là một tiểu phú bà!
Thế nhưng mà, điều kiện như vậy vì sao lại nhìn trúng cháu trai mình??
Lúc này, Dương Quốc Dân bình tĩnh lại cũng hơi sững sờ.
Lúc trước ông nghĩ là: Con trai có tiền đồ, tìm được một cô con dâu trẻ tuổi xinh đẹp!
Hiện giờ ông nghĩ là: Lẽ nào con trai đang ăn bám???
Thế nhưng mà, con gái người ta nhìn trúng cái gì của con trai mình?
Dương Quốc Dân cảm thấy con trai mình không xứng với người ta.
Hà Ngọc Phân lại khiếp sợ không thôi, chỉ một thùng dụng cụ câu cá này, đã đắt hơn căn nhà bọn họ đang ở rồi!
Lưu Nhã Ny ở bên cạnh cũng suýt rớt cằm.
Nàng nhìn đại ca Dương Hạo một chút, lại nhìn chị dâu nhỏ Tôn Tâm Di một chút.
Đại ca không phải là trâu già gặm cỏ non!
Mà là trâu già ăn tiên thảo nha!
Đây cũng quá trâu rồi!!
“Tâm Di, có phải cháu muôn tiểu Hạo ở rể không?” Dương Quốc Dân yếu ớt hỏi một câu.
Vừa rồi hỏi thăm, biết gia đình Tôn Tâm Di còn có một em gái, không có con trai.
Kết hợp với sự hào phóng này, nói không chừng người ta muốn nện tiền để mua con trai mình qua đó!
Sau khi có ý nghĩ này, Dương Quốc Dân vội vàng thả cần câu xuống.
Tuy ông cực kỳ thích mấy thứ này, nhưng đổi lấy con trai thì không được!
Vậy chẳng phải mạch của ông sẽ tuyệt hậu sao!!
Sau khi ở rể, dù sinh con trai cũng không có họ Dương.
“Không có! Cháu không có ý đó!!” Tôn Tâm Di sợ hết hồn, liên tục lắc đầu.
Trong lòng nàng lại nghĩ, mình còn chưa biết có thể được gả vào Dương gia không nữa, nào dám có ý nghĩ đó chứ.
“Chú, dì, là thế này…”
Tôn Tâm Di quyết định ngả bài, áp lực quá lớn rồi.
Nàng và Dương Hạo không giống nhau, lần trước, bất ngờ của Dương Hạo là tiền của Dương Hạo, cho nên làm gì cũng không đáng kể.
Nhưng nàng thì tiêu tiền của Dương Hạo, như vậy để cha mẹ Dương đại ca đại hiểu lầm thì không hay lắm.
“Thật ra tiền này đều là của Dương đại ca cho cháu.”
“Cháu chỉ mượn hoa hiến phật thôi, Dương đại ca bận rộn, có lẽ không suy nghĩ tỉ mỉ, cháu chỉ làm thay anh ấy thôi.”
Sau khi nói xong, Tôn Tâm Di thở phào một hơi, có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng lần này, ánh mắt của mọi người lại rơi lên người Dương Hạo.
Hà Ngọc Phân cau mày hỏi: “Tiểu Hạo, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Tên nhóc này, con không làm chuyện phạm pháp gì chứ?” Dương Quốc Dân trừng mắt.
“Tiểu Hạo, cô nhớ tiệm lẩu của cháu đã đóng cửa rồi mà??” Dương Tuệ Trân cũng phụ họa theo.
Dương Hạo nhìn Tôn Tâm Di một chút, nghĩ thầm Di Bảo nhà mình vẫn là mặt mỏng, nếu đổi là Mạnh Trà Trà, nhất định sẽ khác rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận