Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 277: Chị còn phải nhờ cậy em đây

Chương 277: Chị còn phải nhờ cậy em đây
Điển lễ bắt đầu.
Cô dâu chú rể vào sân.
Trên mạng có câu nói rất hay: Cả đám cưới, thật ra người để ý nhất cũng chỉ có cô dâu!
Đại bộ phận khách mời đều muốn nghi thức kết thúc nhanh nha, rồi vào tiệc luôn.
Dương Hạo hiểu tâm lý của mọi người, cho nên hắn cũng không chiếm dụng quá nhiều thời gian, trình tự hóa một phen, lại nói đôi câu chúc phúc, liền kết thúc.
Nhưng tên tuổi tổng tài Nghiệp báo Giang Thành của hắn lại tạo thành đề tài thảo luận trong đám khách khứa.
“Loan gia lại có họ hàng trâu bò như vậy!”
“Lúc trước không thấy lão Loan nhắc đến!”
“Loan Trạch giỏi thật, lại có quan hệ mạnh như vậy!”
“. . .”
Lúc này, chú rể Loan Trạch và cô dâu Mạnh Thiến cũng ngơ ngác không khác gì đám khách mời, hai người họ cũng không ngờ nhà mình có quan hệ cứng như vậy!
Lúc trước nói là phó tổng tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành làm người chứng hôn, kết quả người lên sân lại là tổng tài chân chính, chữ phó cũng bớt đi.
Bên khu nhà trai.
Đám người Viên Lệ Hoa, Trang Phong coi như phục, vừa rồi bạn họ còn đang thảo luận xem đại ca của Dương Bằng và Ngụy tổng, rốt cuộc địa vị của ai cao hơn.
Mà bây giờ, đáp án đã rõ ràng, Viên Lệ Hoa thậm chí còn ngồi xuống chỗ mà Dương Bằng để lại, nói khẽ với Điền Toa Toa: “Toa Toa, em và Đại Bằng có người đại ca giỏi như vậy, sau này nhất định phải đến Giang Thành phát triển! Một tài nguyên tốt như vậy, bao nhiêu tiền cũng không mua nổi đâu!”
Điền Toa Toa khẽ gật đầu: “Em và Đại Bằng đã đang thương lượng chuyện này, nhưng đây là chuyện lớn, vẫn phải về thương lượng với cha mẹ chồng.”
“Cái này có gì mà phải thương lượng.” Viên Lệ Hoa còn nói thêm: “Em nói Dương tổng người ta sẽ thu xếp công việc cho bọn em nha, vậy nhất định sẽ không kém.”
“Toa Toa, nói không chừng sau này chị còn phải nhờ cậy em đấy…”
Viên Lệ Hoa làm nền trước, sau này lỡ như có chuyện gì cần nhờ vị Dương tổng kia, nàng có thể đi con đường em họ Toa Toa này.
Mà Điền Toa Toa thì lại cảm nhận được tình người ấm lạnh, trước khi vị đại ca tổng tài Dương Hạo này xuất hiện, vị chị họ này vẫn luôn tỏ vẻ thượng đẳng, cũng không nói mấy lời như vậy.
Điển lễ kết thúc.
Tiệc cưới chính thức bắt đầu, cô dâu chú rể bắt đầu đi mời rượu.
Mà bàn trên tự nhiên là điểm đến đầu tiên.
Chẳng qua là, khi cô dâu Mạnh Thiến nhìn thấy bạn học Quan Manh Manh ngồi ở bạn này thì lại ngẩn người, theo lý thuyết thì đối phương phải ngồi ở bàn bạn học mới đúng.
Mà trong quá trình mời rượu nàng mới biết, thì ra vị tổng tài vừa chứng hôn cho họ là bạn trai của vị bạn học cũ này.
Nếu không phải Quan Manh Manh dẫn đối phương đến dây, nàng cũng không được vị tổng tài này đi lên chứng hôn.
Nội tâm vừa kinh ngạc vừa hâm mộ vị bạn học cũ này.
Mình chỉ gả cho một người làm thuê bình thường, người ta lại yêu đương với tổng tài.
Vừa rồi trong phòng thay đồ, chồng nàng còn nói giá trị con người của vị tổng tài này phải mấy trăm triệu, là phú ông đích thực.
Mời rượu xong, cô dâu chú rể lại chủ động kéo Dương Hạo và Quan Manh Manh đi chụp ảnh chung.
Mà bọn họ không biết là, sức nặng của tấm ảnh này sẽ không ngừng tăng lên trong tương lai.
Hiện giờ bọn họ có thể khoe khoang là, người chứng hôn của bọn tôi là tổng tài tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành, còn có ảnh chụp chung.
Có lẽ mấy năm sau bọn họ sẽ đổi thành: Người chứng hôn của bọn tôi là nhà giàu nhất nước!
Dương Hạo dù sao cũng là người có cha hack trên thân, nếu như toàn bộ tài sản trong game Đại Phú Ông chiếu vào hiện thực, như vậy đừng nói là giàu nhất nước, mà thừa sức làm nhà giàu nhất thế giới.
Dương Hạo không ở lại quá lâu, chụp ảnh với mấy người xong mới rút lui cùng Quan Manh Manh.
Mà Hứa Hiểu Đông và Hạ Dĩnh thì lại chạy chậm đuổi theo đến cửa khách sạn.
“Dương tổng, lúc nãy là tôi đường đột, rất xin lỗi.”
Hứa Hiểu Đông xứng đáng là người trong thể chế, co được dãn được, nói xin lỗi đồng thời còn vái Dương Hạo.
Dương Hạo nhìn cậu em này một chút, cười khoát tay nói: “Cậu cảm thấy tôi là người nhỏ nhen sao?”
“Nhất định không phải!” Hứa Hiểu Đông vội vàng lắc đầu.
“Cho nên, uổng công vô ích rồi!”
Dương Hạo thật sự không để mấy câu nói của Hứa Hiểu Đông vào lòng, đối phương cũng chỉ gọi mình một tiếng ‘lão Dương’ mà thôi.
Hắn cảm thấy xưng hô này còn rất thân thiết!
Tất nhiên, chủ yếu là thân phận của hai người cách nhau quá xa, Dương Hạo không cần so đo với một tiểu nhân vật như vậy.
Thấy Dương Hạo nói vậy, Hứa Hiểu Đông cũng thở phào một hơi.
Nếu như đắc tội với vị tổng tài này thật, vậy đúng là bù không được mất.
Hạ Dĩnh thì khách sáo vài câu với Quan Manh Manh, nói mấy câu như hẹn nhau ăn cơm, nhưng cuối cùng nàng vẫn chuyển đề tài, nhìn sang Dương Hạo: “Anh Dương, tôi tốt nghiệp ngành quản lý văn học đại học Sư Phạm thủ đô, gần đây đang tìm việc làm.”
“Nhìn thấy tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành đang tuyển người, không biết điều kiện của tôi có phù hợp không?”
Hạ Dĩnh vốn định để sau rồi nói chuyện này với Quan Manh Manh.
Nhưng nàng suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói trước mặt Dương Hạo thì tốt hơn.
Gặp mặt cũng có ba phần tình mà!
Mà đối mặt với Hạ Dĩnh, Dương Hạo chỉ cười và chỉ chỉ Ngụy Chính Nghĩa đi ra cùng mình: “Nhân sự do Ngụy tổng phụ trách, cho nên việc này cô trò chuyện với Ngụy tổng là được.”
Dương Hạo cũng không biết tình hình của Hạ Dĩnh, dứt khoát ném cho Ngụy Chính Nghĩa.
“Cảm ơn anh Dương.”
Hạ Dĩnh là chút khôn vặt, Dương Hạo căn bản không nói được hay không được, nhưng nàng vẫn cảm ơn, giống như Dương Hạo đã đồng ý vậy.
Sau khi lên xe, Dương Hạo thuận miệng hỏi một câu: “Manh Manh, em thân với Hạ Dĩnh kia không?”
“Lúc cấp ba thì khá thân, về sau cô ấy học ở kinh thành, nên liên lạc ít hơn, rất lâu rồi không gặp mặt.” Quan Manh Manh trình bày quan hệ giữa hai người.
“Như vậy anh sẽ bảo lão Ngụy làm theo quy trình.”
Nếu như là bạn thân của Manh Bảo nhà mình, Dương Hạo không ngại bật đèn xanh, nhưng quan hệ bình thường, vậy thì cho một cơ hội phỏng vấn, đi theo quy trình bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận