Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 452: Farm song buff

Chương 452: Farm song buff
Lưu Lộ thì thì nhân viên phục vụ đến.
“Lưu tổng! Ngài cần món gì?”
Nhân viên phục vụ tự nhiên nhận ra vị phó tổng xinh đẹp này, liền khách khí hỏi thăm.
“Bò bít tết, tôm. . .”
Lưu Lộ thành thạo gọi món, đều là thứ nàng và Mã Thiên Kiều thích ăn.
Mà một bên khác, Mã Thiên Kiều đã download xong, nàng lập tức copy paste đường link bạn thân gửi, lúc này website mở ra, chỉ là nội dung bên trong làm nàng choáng váng.
Cái này. . .
Nàng lập tức úp điện thoại lên mặt bàn.
Sợ bị nhân viên phục vụ nhìn thấy nội dung bên trong, vậy thì quá xấu hổ!
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, nàng mới oán trách: “Cậu có biết truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy là phạm tội không??”
“Này, mình cũng hiểu pháp luật đấy, truyền bá loại tin tức này cần có quy mô và lực ảnh hưởng nhất định mới là phạm tội, ví dụ như nhóm chat 500 người trở lên. . .”
Lưu Lộ cười nhún vai, hoàn mỹ giải thích cái gì ọi là lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
“Mình muốn luyện tập cho ngón tay linh hoạt, cậu gửi cho mình cái này làm gì?”
Mã Thiên Kiều cũng hết cách với cô bạn thân lưu manh này, quệt miệng oán trách.
“Trang web này có thể giúp cậu tập luyện nha! Nửa đêm bật lên xem, cậu sẽ lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó!” Lưu Lộ cười trêu.
“Có thể đứng đắn một chút không! Mình đang nghiêm túc đấy!”
Mã Thiên Kiều nhíu mày.
Lưu Lộ hỏi: ‘Vậy cậu nói xem, tại sao lại muốn luyện cái này?”
“Là sư phụ, không đúng, họ Dương kia bảo mình tập!”
“Sư phụ? Họ Dương? Rốt cuộc là ai?”
Lưu Lộ nghi ngờ nhìn bạn thân.
“Chính là tên bạn trai của Hoàng Thanh mà mình từng kể với cậu ấy!”
“Tên đó chính là một tên cặn bã, chân đạp hai thuyền. . .”
Đừng thấy Mã Thiên Kiều bình thường đều cho người ta một loại cảm giác như hoa khôi cảnh sát cao ngạo và lạnh lùng, nhưng khi ở với bạn thân thì nói rất nhiều, điên cuồng oán trách ‘sư phụ’ mình mới nhận.
Đương nhiên, trong suy nghĩ của vị hoa khôi cảnh sát này thì Dương Hạo căn bản không thể xem như sư phụ của mình, nàng chỉ muốn lừa quyền pháp và Vô Ảnh Chỉ của đối phương thôi.
Chờ Mã Thiên Kiều kể xong việc Dương Hạo chân đạp hai thuyền, Lưu Lộ lại truy hỏi: “Cho nên, chuyện này liên quan gì đến việc cậu luyện ngón tay??”
“Hôm nay mình hẹn anh ta đánh nhau, đánh không lại!”
“Bị anh ta nghiền ép, anh ta còn biết một loại quyền pháp và chỉ pháp rất thần ký, mình muốn học, liền bái anh ta làm thầy, tiếp đó anh ta bảo mình về luyện tập kiến thức cơ bản, mỗi ngày 500 cái squat, đồng thời luyện tập độ linh hoạt của ngón tay. . .”
Mã Thiên Kiều kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
“Luyện squat và ngón tay??”
Nữ lưu manh lâu năm Lưu Lộ nghe xong liền choáng váng: “Cậu xác định tên đó dạy cậu công phu thật???”
Cái đồ chơi squat này thường được dùng khi hóa thân thành bồ tát, độ linh hoạt của ngón tay thì có thể ứng dụng ở nhiều hoàn cảnh hơn!
Lưu Lộ lại cười hỏi: “Anh ta có bảo cậu luyện độ linh hoạt của đầu lưỡi không?”
“Vậy thì không!” Mã Thiên Kiều lắc đầu: “Có điều, anh ta bảo mình làm thế chữ Mã.”
“Ah. . .”
“Khá lắm!!”
Lưu Lộ không khỏi cảm khái, vị Dương tổng kia rõ ràng là biết bạn thân của mình không hiểu cái gì cả!
Hễ đổi một cô gái khác, đều sẽ phát hiện ra điều bất thường!
“Đó không phải dạy quyền pháp và chỉ pháp, mà là đang dạy dỗ cậu. . .”
Lưu Lộ giang tay ra, lại tò mò hỏi: “Cậu nói anh ta là tỷ phú, dáng vẻ thế nào?”
“Cậu lên mạng xem đi. Tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ và Nghiệp báo Giang Thành!”
Bởi vì có kính lọc ‘cặn bã’, nên Mã Thiên Kiều chỉ cảm thấy Dương Hạo bình thường, tốt hơn người thường một chút mà thôi.
Lưu Lộ lập tức tò mò lên mạng tìm hiểu một phen, tiếp đó cũng tìm thấy ảnh chụp của Dương Hạo.
“Rất đẹp trai nha! Giá trị con người vài tỷ, còn đẹp trai nữa, cảnh sát Mã này, vậy mà cậu còn không xông lên à?” Lưu Lộ cảm thán.
“Hứ! Ai mà thèm!” Mã Thiên Kiều bũy môi khinh thường.
“Nếu cậu không có hứng thú với anh ta, vậy mình xông lên nha!” Lưu Lộ nhún vai.
Mã Thiên Kiều trợn trắng mắt: “Anh ta và Hoàng Thanh mập mờ không rõ, lại có một mỹ nữ họ Giang nữa, cậu còn xông lên cái rắm!”
“Bọn họ có kết hôn đâu! Lại nói, không phải cậu vẫn ngứa mắt Hoàng Thanh sao, mình giúp cậu cướp bạn trai của Hoàng Thanh nha!” Lưu Lộ cười nói.
“Không được! Bây giờ trên danh nghĩa thì anh ta là sư phụ của mình, nếu cậu theo anh ta, vậy chẳng phải cậu là sư mẫu của mình rồi?”
Mã Thiên Kiều quả quyết lắc đầu: Mọi người là chị em tốt, cậu lại muốn làm mẹ tôi đúng không?
Lưu Lộ lại truy hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Hoàng Thanh làm sư mẫu tốt hơn, hay là mình tốt hơn?”
“Ah. . .” Mã Thiên Kiều bị hỏi khó.
Thật ra nàng không muốn chọn cái nào, nhưng sau khi nghiêm túc tự hỏi, nàng vẫn lựa chọn cái ‘dễ tiếp nhận nhất’.
Mã Thiên Kiều bất đắc dĩ nói: “Nếu như nhất định phải chọn một, đương nhiên là cậu!”
“OK! Vậy đưa wechat của anh ta cho mình!”
Lưu Lộ cười tủm tỉm đưa tay ra.
Nghiệp báo Giang Thành.
Dạo này Dương Hạo một tuần mới đến đây một lần, nghe báo cáo từ Thái Mỹ Thần, thuận tiện ăn cái buff đỏ!
+30% kéo dài, +50% độ thoải mái, vẫn rất thơm!
Hơn nữa mỗi lần ăn buff còn có thể rơi tiền, khoảng 1 triệu.
Đối với Dương Hạo bây giờ mà nói, 1 triệu tuy chỉ có thể cói là chín trâu mất một sợi lông, nhưng ít còn hơn không nha!
1 triệu vẫn là còn số rất lớn với người bình thường!
Báo cáo công việc xong, chủ nhiệm Thái liếm nốt chỗ protein, mỗi khi đến lúc này, dường như nàng đã quên bệnh sạch sẽ của mình, đồng thời còn tỏ vẻ hưởng thụ, tựa như đang thưởng thức món ngon nào đó.
Trước kia Dương Hạo có nghe nói, có một số cô gái cực kỳ thích thứ này, mà các cô gái này được dân mạng gọi đùa là: Cô gái protein!
Cho nên, chắc chủ nhiệm Thái cũng là một thành viên trong đó!
Chờ chủ nhiệm Thái xong xuôi, Dương Hạo xoa đầu nàng hỏi: “Trong mấy vị phó tổng, em ghét ai nhất!”
“Lưu Sâm!”
Thái Mỹ Thần trả lời mà không thèm suy nghĩ, Lưu Sâm là phó tổng phụ trách nhân viên, hai người phải liên hệ rất nhiều, nhưng Lưu Sâm kia hiển nhiên là có ý tưởng với Thái Mỹ Thần, từng ám chỉ nàng nhiều lần, ánh mắt cũng rất đáng ghét!
“Vậy thì đuổi đi! Tiếp đó em kiêm chức phó tổng, lại đề bạt Lưu Tử Phong lên làm giám đốc bộ nhân viên.” Dương Hạo thản nhiên nói.
“A, em kiêm nhiệm chức phó tổng sao?”
Thật ra trước kia Dương Hạo đã vẽ cái bánh này, Thái Mỹ Thần có lòng sự nghiệp rất nặng vẫn luôn mong chờ, bây giờ bánh vẽ đã thành bánh thật.
“Nói là phó tổng, như thật ra em chính là tổng tài! Em cũng biết, chức tổng tài của anh cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi!”
Hiện giờ trọng tâm của Dương Hạo đúng là không phải Nghiệp báo Giang Thành, dù sao hắn cũng chỉ là cổ đông, tập đoàn kiếm được tiền thì hắn cũng chỉ được chia một phần.
Nhưng không thể không cần cái thân phận này, bởi vì có bối cảnh chính phủ, sau này làm gì cũng tiện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận