Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 121: Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký

Chương 121: Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký
Tôn Tâm Di mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại không yên tĩnh.
Lương một năm 250.000 NDT!
Mặc kệ là ở Giang Thành, hay là phóng mắt khắp toàn quốc thì đều là con số rất cao.
Đừng thấy người người trên TikTok đều có lương một năm 5 triệu, hiện thực là lương một năm vượt quá 100.000 thì coi như lương cao rồi.
Lúc trước Tôn Tâm Di cũng quan tâm các thông báo tuyển dụng, loại tình huống như nàng, lương một năm chủ yếu khoảng 50, 60 ngàn.
Mà bây giờ, tiền lương của Nghiệp báo Giang Thành lại tăng gấp năm lần.
Hôm qua Dương Hạo bảo nàng đến làm thư ký, Tôn Tâm Di vốn cho rằng cũng chỉ 5000, 6000 thôi, dù sao nàng cũng không có kinh nghiệm gì.
Hiện giờ, Vương Chấn lại nói cho nàng lương một năm 250.000, mà đó còn là phỏng đoán cẩn thận.
Cái này đã vượt qua mong muốn quá nhiều!
Nhưng nghĩ đến hành động hào phóng của Dương đại ca, hình như cũng có thể hiểu.
Vương Chấn nói xong, Hà Song Song cũng cầm hợp đồng đến.
Tôn Tâm Di nghiêm túc đọc một lần, không khác gì Vương Chấn nói, nàng liền ký tên.
“Thư ký Tôn, cô có sơ yếu lý lịch bản điện tử không? Gửi cho tôi một phần, bộ phận nhân sự cần lưu giữ.”
Chờ ký hợp đồng xong, Vương Chấn trực tiếp đổi xưng hô.
Mà bỗng nhiên nghe thấy xưng hô ‘thư ký Tôn’ này, Tôn Tâm Di còn chưa quá quen.
Nàng hơi sửng sốt một chút, tiếp đó gật đầu: “Có.”
“Tốt, vậy chúng ta add wechat, cô gửi sơ yếu lý lịch cho tôi, cũng thuận tiện câu thông về công việc.”
Vương Chấn cũng không mượn công việc để xin wechat Tôn Tâm Di, mà đúng là cần câu thông trong công việc.
Tuy cô gái trước mắt rất xinh đẹp, nhưng đây là người của vị Dương tổng kia, hắn không dám có ý đồ.
Trên đầu chữ sắc có một cây đao nha!
Hôm qua, Thường Thụy Hoa chính là ví dụ.
Nghĩ đến Thường Thụy Hoa, Vương Chấn tò mò không biết tên này có đến tổng bộ báo danh không.
Hai người add wechat, Tôn Tâm Di gửi sơ yếu lý lịch cho Vương Chấn.
“Thư ký Tôn, cô trực tiếp đến văn phòng tổng tài là được rồi. A, văn phòng tổng tài ở tầng 8.”
Vương Chấn đứng dậy, nhiệt tình đưa tiễn vị thư ký này.
Thật ra Tôn Tâm Di biết văn phòng tổng tài ở tầng 8, bạn thân Từ Nhã Lỵ đã nói cho nàng biết.
“Quản lý Vương, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.”
Tôn Tâm Di là người mới trong nơi làm việc, cực kỳ khách khí với Vương Chấn.
“Thư ký Tôn chiếu cố mới đúng.”
Vương Chấn tươi cười, trong lòng lại nghĩ: Tôi nào có bản lĩnh chiếu cố cô chứ!
Sau này phải cố gắng ít tiếp xúc, miễn cho vị Dương tổng kia hiểu lầm mình.
Đưa mắt nhìn vị này đi vào thang máy, Vương Chấn mới thuận tay mở sơ yếu lý lịch của Tôn Tâm Di ra xem, tiếp đó liền nhìn thấy mấy chữ ‘tốt nghiệp học viện thể dục Giang Thành’.
Ừm, Dương tổng chọn người chính là ‘không hạn chế theo khuôn mẫu’!
Vương Chấn thầm cười khổ, thuận tay chuyển sơ yếu lý lịch cho Hà Song Song, để nàng lưu trữ lại.
Hà Song Song vốn đang hóng hớt, cũng tò mò nhìn sơ yếu lý lịch của Tôn Tâm Di, tiếp đó cũng khiếp sợ không thôi.
Hôm nay văn phòng tổng tài cũng có phỏng vấn!
Ngưỡng cửa chính là tốt nghiệp đại học nổi tiếng!
Kết quả vị Tôn tiểu thư này chỉ tốt nghiệp học viện thể dục, không cần phỏng vấn mà trực tiếp vào nhập chức.
Hà Song Song đang cảm khái, lại có tiếng giày cao gót gõ lên đá cẩm thạch truyền đến, nàng vô thức ngẩng đầu lên, tiếp đó lại giật mình.
Được rồi, lại là một mỹ nữ chân dài hơn mạng!
Dáng người cũng cao gầy không kém vị Tôn tiểu thư kia, đi tất chân màu da, tóc dài ghim sau đầu, nhìn có vẻ cực kỳ trẻ.
Không đúng, nàng vốn đã rất trẻ, nhìn qua cũng chỉ khoảng 20.
“Xin chào, tôi là Vương Băng Như, đến báo danh!”
Khi Hà Song Song đang suy nghĩ lung tung, mỹ nữ kia đã đi đến trước bàn làm việc của nàng.
Có kinh nghiệm vừa rồi, Hà Song Song đã học thông minh, đứng dậy hỏi: “Văn phòng tổng tài sao?”
“Ừm, Dương tổng bảo tôi đến.”
Bởi vì từng làm trong hội học sinh, nên Vương Băng Như cũng không luống cuống, thoải mái trả lời một câu.
“Được, mời đi theo tôi.”
Hà Song Song đưa vị Vương tiểu thư này đến phòng khách, tiếp đó lại đi báo cho Vương Chấn.
Người sau nghe vậy thì vội vàng đi qua tiếp đón.
Mà sau khi nhìn thấy Vương Băng Như, Vương Chấn không khỏi cảm khái.
Mẹ kiếp, kẻ có tiền thật biết chơi!!
Để anh thành lập văn phòng tổng tài, kết quả anh lại mở hậu cung đúng không!
Khó trách hôm qua chỉ nói yêu cầu là ‘tài giỏi là được’!
Thôi quên đi, dù sao ông đây cũng chỉ là người làm thuê!
Tổng tài chơi, liên quan rắm gì đến mình.
Oán thầm vài câu, Vương Chấn lại lặp lại quá trình vừa rồi.
Mà sau khi nghe thấy tiền lương và đãi ngộ, Vương Băng Như trực tiếp ngây người.
Lương một năm 250.000!
Coi như nàng học nghiên cứu xong, cũng chưa chắc đã có lương cao như vậy.
Mà mấy người bạn cùng phòng không thi nghiên cứu sinh của nàng, trước mắt lương cao nhất cũng chỉ 4800!
Kết quả nàng chỉ muốn thực tập một thời gian, lại lấy được tiền lương 250.000!
Cho nên, học nghiên cứu sinh có hiệu quả thật sao???
Vương Băng Như có chút nghi ngờ với lựa chọn của mình.
Tầng 8, văn phòng tổng tài.
Tôn Tâm Di và Từ Nhã Lỵ đã gặp nhau.
Từ Nhã Lỵ cười ha ha hỏi: “Thuận lợi chứ?”
“Ừm, tiền lương vượt quá mong chờ.” Tôn Tâm Di nói thật.
“Cấp bậc lương của cậu là?” Từ Nhã Lỵ tò mò hior.
“T4.”
“Hả? Vậy chúng ta cùng cấp.”
Từ Nhã Lỵ vừa giật mình vừa buồn bực, nàng thế nhưng là người có kinh nghiệm làm việc từ xí nghiệp lớn tại kinh thành, trình độ cũng cao hơn vị bạn thân này.
Kết quả lăn lộn một vòng, hai người lại có tiền lương như nhau.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương Hạo mặc âu phục Hermes mới tinh, trên tay còn có chiếc đồng hồ Rolex hơn 600.000 đã đến.
“Dương tổng, chào buổi sáng!” Từ Nhã Lỵ vội vàng đứng lên chào.
“Dương tổng!”
Tôn Tâm Di vẫn chưa quen với cái xưng hô này, nhưng vẫn chào một tiếng.
Sau này phải xưng hô như vậy, cần chậm rãi thích ứng.
Mặt khác, hôm nay Dương Hạo nhìn rất có tinh thần, trên người còn có một loại cảm giác như tổng tài bá đạo.
Dương Hạo chào hỏi với hai người, tiếp đó nhìn vào Tôn Tâm Di, lúc ở phòng tập thì nàng chỉ mặc quần yoga hoặc đồ thể thao, tuy nhiên dáng người là không thể bắt bẻ.
Nhưng giờ phút này, nàng mặc sơ mi trắng, váy bó và tất đen, nhìn trông còn hấp dẫn hơn lúc ở phòng tập nhiều.
Giờ phút này, nàng gần như thỏa mãn tất cả ảo tượng về hình tượng thư ký của đám háo sắc.
Dương Hạo bỗng nhiên cảm thấy mấy lời ‘có việc thư ký làm, không việc làm thư ký’ cũng có đạo lý nhất định.
Có ông chủ nào chịu nổi loại cám dỗ này chứ!
Quá khó khăn!
Thấy Dương Hạo nhìn chằm chằm vào mình , Tôn Tâm Di hơi thẹn thùng, vô thức cúi đầu xuống.
“Lily (Lỵ Lỵ), Tâm DI, đến phòng làm việc của tôi một chút.”
Dương Hạo thu hồi ánh mắt, nói với hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận