Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 251: Cô nàng màu sắc Vương Giả trở về

Chương 251: Cô nàng màu sắc Vương Giả trở về
Thật ra tầng lãnh đạo của câu lạc bộ đang trong trạng thái chờ lệnh, có người ngồi cùng Trương Anh ở khu nghỉ ngơi, có người ngồi trong văn phòng ở tầng 1.
Có nhân viên chạy đi thông báo, đám lãnh đạo và tất cả nhân viên đều tụ tập về phía đại sảnh.
“Trương tổng, còn có một chuyện.” Lưu Minh tiến lại gần Trương Anh, nói nhỏ: “Tôi nhìn thấy Hoàng tổng và chị Vi.”
“Cậu nói là Hoàng Thanh là Diệp Vi? Bọn họ đến làm gì??” Trương Anh lập tức nhíu mày.
“Họ…”
Lưu Minh đang định mở miệng, cửa cảm ứng lại từ từ mở ra hai bên.
Dưới ánh mắt của mấy chục người trong đại sảnh, Hoàng Thanh kéo tay Dương Hạo đi vào trong câu lạc bộ mà mình vô cùng quen thuộc này.
Diệp Vi thì đi theo sau hai người, trên mặt có nụ cười đắc ý.
“Hoàng tổng??”
“Chị Vi??”
Hoàng Thanh và Diệp Vi mới rời khỏi đây nửa năm, ngoại trừ thân tín của hai người, rất nhiều nhân viên cũ đều ở lại, vừa liếc mắt đã nhận ra hai người Hoàng Thanh.
Tất cả mọi người đều biết ân oán giữa Hoàng Thanh và tổng giám đốc đương nhiệm Trương Anh, cho nên sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh, ánh mắt lại vô thức rơi lên người Trương Anh.
Trực giác nói cho mọi người, hôm nay có trò hay để xem!
Mà Trương Anh và hai tâm phúc là Hàn Vĩ Linh và Từ Lập Bân đều ngẩn người.
Ba người đều suy nghĩ rất nhanh.
Lưu Minh nói chủ mới đã đến.
Hiện giờ ba người đi vào, Diệp Vi, Hoàng Thanh và một người đàn ông xa lạ.
Diệp Vi tự nhiên không thể là chủ mới, mà Trương Anh lại rất hiểu tình hình của Hoàng Thanh, nàng biết đối phương mở một tiệm mát xa không lớn lắm, so với Hào Tước thì chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi.
Mà Hoàng gia suy tàn là chuyện mọi người trong hội đều biết, Hoàng Thanh tự nhiên không có năng lực thu mua Hào Tước.
Sau khi bài trừ hai người, như vậy chủ mới chỉ có thể là người đàn ông xa lạ kia.
Mà bây giờ, Hoàng Thanh lại kéo tay đối phương, hiển nhiên là quan hệ không tầm thường.
Đừng nói là đám người lăn lộn trong câu lạc bộ nhiều năm, mà người thường cũng có thể nhận, vị Hoàng tổng này tìm được chỗ dựa, đang diễn ‘Vương Giả trở về’.
Cho nên Từ Lập Bân đứng cạnh Trương Anh lại lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với đối phương.
Cùng đi?
Nói đùa cái gì.
Câu lạc bộ cấp bậc như Hào Tước, cả Giang Thành cũng chỉ có ba bốn nhà, rời khỏi Hào Tước lại muốn tìm một chức vụ ngang bằng thì quá khó khăn.
Có thể ở lại chính là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Vĩ Linh cũng yên lặng lùi lại nửa bước, ý nghĩ của nàng cũng không khác Từ Lập Bân là bao, chỉ là nàng và Trương Anh dính dáng sâu hơn, nếu muốn ở lại có lẽ phải nhìn sắc mặt của Hoàng Thanh, cho nên nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ‘lập công chuộc tội’.
“Ngài là sếp Dương?”
Trương Anh tuy rất kinh hãi, nhưng vẫn kiên trì đón tiếp.
Nàng chỉ biết chủ mới họ Dương, chứ không bết thông tin gì khác.
“Ừm.”
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó đánh giá Trương Anh một phen, đối phương trông khoảng ngoài 30 tuổi, ngoại hình trung thượng, mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt bó sát người, nếu như không nhìn mặt, dáng người cũng ok.
“Cô là giám đốc Trương nhỉ?” Dương Hạo mở miệng hỏi.
“Đúng, tôi là Trương Anh.”
Dương Hạo khẽ gật đầu: “Khi làm thủ tục sang tên, ông chủ Chu đã nói cho tôi biết tình huống của cô. Ông ấy nói năng lực của cô rất mạnh, quản lý câu lạc bộ rất tốt.”
Nghe vậy, Trương Anh vội vàng trả lời: “Thật ra tôi chỉ tận tâm tân lực làm hết chức trách, trông coi cửa hàng cho các sếp.”
“Chị Anh rất tận tận tận lực, điểm này tôi có thể làm chứng.”
Lúc này, Diệp Vi cười tủm tỉm tiếp lời: “Anh Dương, trước kia khi nhà chị Thanh bán cổ phần của Hào Tước, chị Anh cũng đã tốn không ít công sức!”
“Tiếp đó liền thuận lợi leo lên chức tổng giám đốc.”
“Đâm lưng chị em để thượng vị, nào chỉ là tận tâm tận lực, quả thực là không từ thủ đoạn nha!”
Diệp Vi trực tiếp mở miệng diss, ánh mắt bễ nghễ nhìn Trương Anh.
Mà mọi người chung quanh thì có biểu cảm rất đặc sắc, sau khi nhìn thấy Hoàng Thanh và Diệp Vi, bọn họ đã dự đoán được sẽ có trò hay.
Nhưng không ngờ Diệp Vi lại trực tiếp như vậy, vừa mở miệng đã bóc phốt Trương Anh.
Giờ phút này, sắc mặt Trương Anh tái nhợt, nàng vốn còn ôm một tia hi vọng, chí ít cũng có thể ngẩng đầu rời đi.
Hiện giờ xem ra, ngẩng đầu rời đi là không thể nào, Diệp Vi và Hoàng Thanh rõ ràng là muốn ‘báo thù’.
“Sếp Dương, năng lực của tôi có hạn, bây giờ xin được từ chức.”
“Chúc ngài làm ăn phát đạt.”
Trương Anh là người hiểu chuyện, biết ở lại cũng là tự rước lấy nhục, dứt khoát chủ động nói lời từ chức.
Nói xong, nàng cất bước đi về phía cửa câu lạc bộ.
Muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng nàng vừa đi được hai bước, Hoàng Thanh vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói: “Muốn đi cũng được, nhưng vấn đề xâm chiếm tài sản trong khi cô tại chức, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Nếu có chứng cứ xác thực, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe vậy, Trương Anh không khỏi dừng lại, tất nhiên nàng biết cái gọi gì gọi là xâm chiếm tài sản, nếu giá trị to lớn sẽ bị phán 10 năm trở lên.
Mà là một tổng giám đốc, nàng tự nhiên sẽ không chỉ làm không, nếu như điều tra, không thể không điều tra ra vấn đề.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng không thể trực tiếp nhận sợ, nhận tội tại chỗ.
Nàng yên lặng cắn răng, muốn đáp một câu, lại không có sức lực, cuối cùng chỉ bước nhanh rời khỏi hiện trường.
Đám quần chúng xem trò vui không ngờ Trương Anh chạy nhanh như vậy, không khỏi hơi thất vọng, họ còn muốn xem hai người đánh nhau túm tóc xé áo nữa cơ.
Mà hiển nhiên là những người này nghĩ nhiều, loại người như Trương Anh có thể nói nàng không coi nghĩa khí ra gì, nhân phẩm có vấn đề, nhưng nàng tuyệt đối không phải kẻ ngu, biết ngăn chặn thiệt hại đúng lúc.
Mắt thấy đại thế đã mất, không chạy còn ở lại bị người ta đánh mặt ư?
Lúc này, Từ Lập Bân chạy chậm đến bên cạnh Dương Hạo, mặt đầy nịnh nọt nói: “Ông chủ, tôi có chứng cứ việc Trương Anh lợi dụng chức vụ để vơ vét của cải.”
Dương Hạo nhìn người thứ nhất đứng ra đâm lưng này, liền cười gật đầu, loại người này làm người ta cực kỳ chán ghét, nhưng theo góc độ của một người chủ, trong xí nghiệp vẫn cần loại người này tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận