Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 291: Cô nhi quả mẫu, cuộc sống nghèo

Chương 291: Cô nhi quả mẫu, cuộc sống nghèo
“A?” Vu Cửu Cửu quay đầu, trong mắt tràn đầy hoài nghi và giật mình.
“Nhà này còn chưa có đồ gia dụng, em tự mua đi, tiếp đó chuyển đến nơi này sống đi.” Dương Hạo nắm tay vị Bạch Nguyệt Quang ngày xưa này, kéo nàng đi tham quan chung quanh và nói.
“Chuyện này…”
Nội tâm Vu Cửu Cửu lại khiếp sợ đến cực hạn, biểu cảm ngây ngốc, mặc Dương Hạo dắt đi như tượng gỗ, đầu óc trống rỗng.
Một căn nhà rộng như vậy, mà cho nàng ở?
Vay 1 triệu và chiếc đồng hồ 480 ngàn kia, đã khiến nàng cảm thấy mình nợ Dương Hạo rất nhiều, cả đời này cũng không trả nổi.
Kết quả giờ lại đến một căn nhà!
Căn nhà này nhìn qua phải 200m2!
Vu Cửu Cửu vẫn biết một chút về giá nhà ở Giang Thành, nhà bình thường khoảng 15 ngàn /m2, nhưng đây là do vô số nhà cửa giá thấp ở vùng ngoại thành kéo giá nhà bình quân xuống, nhà trong nội thành phải hơn 20 ngàn trở lên, một khu nhà cao cấp như này, phải vượt qua 30 ngàn.
Mà 200m2, tổng giá trị phải là 6 triệu!!
Đây là con số trên trời mà Vu Cửu Cửu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sửng sốt một lúc lâu, Vu Cửu Cửu mới lắc đầu nói: “Anh Hạo, thật ra bên kia cũng rất tốt! Ở nơi này không phù hợp với thân phận của em!”
“Bên kia mới không phù hợp với thân phận của em.” Dương Hạo khoát tay, nhìn vào mắt vị Bạch Nguyệt Quang này và nói: “Bây giờ em là người của tôi, ở nơi này mới phù hợp thân phận của em!”
“Lát nữa tôi sẽ chuyển cho em một khoản tiền, tiếp đó em nhanh chóng trang trí và chuyển đến nơi này đi!”
Như vậy sau này tôi đến tìm em cũng tiện hơn chút.”
Nói xong, Dương Hạo liền kéo vị Bạch Nguyệt Quang vẫn đang ngơ ngác này vào trong ngực.
Căn nhà này dù không có đồ dùng, nhưng phòng tắm trong phòng ngủ chính có một bồn tắm lớn, bồn rửa tay cũng rất chắc chắn. . .
Đinh!
Chúc mừng kí chủ đánh bại buff xanh.
Rơi 880.000 NDT!
Điểm thuộc tính x1!
Ăn buff xanh xong, âm thanh của cha hack lại vang lên lần nữa.
Số lượng tiền mặt rơi ra đều là ngẫu nhiên, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên ra, tiền mặt rơi từ buff sẽ cao hơn quái rừng nhiều.
Ví dụ như lần trước, Natasha chỉ rơi hơn trăm, hai trăm ngàn, mà Vu Cửu Cửu thì trực tiếp rơi 880 ngàn.
Hắn dứt khoát làm tròn, chuyển cho Vu Cửu Cửu 1 triệu, để nàng trang trí nơi này, rồi mau dọn vào ở.
Mà nhìn chuỗi số 0 trong tin nhắn, Vu Cửu Cửu không khỏi giật mình lần nữa.
Thân ở trong hoàn cảnh như tiệm mát xa, cho dù nàng có thể giữ mình trong sạch, nhưng mưa dầm thấm đất, cũng nghe nói rất nhiều về chủ đề bao nuôi.
Mỗi tháng chục ngàn, đã có rất nhiều cô gái nguyện ý hiến dâng bản thân rồi.
Thậm chí nàng nghe nói, một số sinh viên cũng chỉ có cái giá này.
Vu Cửu Cửu biết mình có chút tư sắc, nhưng nàng còn chưa tự ngạo đến mức cho rằng mình đáng cái giá này.
Tuy rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để cân nhắc, nhưng sự thật chính là như vậy, một người phụ nữ ở tuổi của nàng, gần như không có người đàn ông nào nguyện ý bỏ nhiều tiền như vậy lên người nàng.
Nhưng Dương Hạo lại làm vậy, cũng nói miệng cũng không vẽ bánh.
Lúc này, Vu Cửu Cửu cảm thấy mình nói cái gì cũng vô nghĩa, chỉ có thể dùng hành động thực tế để yên lặng báo đáp đối phương.
Mặc kệ Dương Hạo muốn gì, mình nhất định phải dốc hết khả năng để thỏa mãn!
“Em ở lại đây, làm quen với nơi này đi, sau đó lên kế hoạch xem nên trang trí thế nào, tôi còn có việc phải đi.”
Hai buff tới tay, Dương Hạo không lưu lại, dặn dò Vu Cửu Cửu một phen, rồi rời khỏi tiểu khu.
Vu Cửu Cửu thì nằm nghỉ ngơi trong bồn tắm một lúc, chờ thể lực khôi phục, nàng mới đi ra khỏi bồn tắm, tiếp đó lại xả nước tắm qua một phen.
Nàng đi chân đất ra khỏi phòng tắm, qua lại trong căn nhà hơn 200m2 này, trong đầu vẫn có một loại cảm giác không chân thật, tựa như tất cả đều là mơ vậy.
Mà khi Vu Cửu Cửu đang suy nghĩ lung tung, bạn thân Vương Tinh Tuyết đã gửi video call cho nàng.
Vu Cửu Cửu đã mặc quần áo tử tế, nên lập tức nghe máy.
Màn hình điện thoại hiện ra khuôn mặt quen thuộc, thế nhưng trên khuôn mặt này lại tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cửu Cửu, cậu đang ở nhà Dương tổng à?”
Lúc này Vu Cửu Cửu đang đứng trong phòng khách, bối cảnh là một gian phòng rộng lớn và ban công.
Vương Tinh Tuyết cách một màn hình vẫn có thể cảm giác được, Vu Cửu Cửu đang ở trong một căn phòng rất rộng rãi.
“Xem như thế đi. Nhà của anh ấy, nhưng anh ấy bảo mình vào ở đây. . .”
Vu Cửu Cửu lặp lại lời nói lúc nãy của Dương Hạo.
“Chân ái! Tuyệt đối là chân ái!” (tình yêu đích thực, định mệnh trong đời)
“Cửu Cửu, cậu phát đạt, đừng quên chị em nha!”
Vương Tinh Tuyết mặt mũi tràn đầy hâm mộ, tiếp đó nhịn không được mà cảm khái: “Khi còn đi học cũng có rất nhiều người thầm mến mình, tại sao không có một tổng tài si tình như này chứ!”
Tinh Vân Loan.
Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ ngủ nửa ngày mới triệt để sống lại.
Nàng cầm điện thoại trên tủ đầu giường và nhìn lướt qua, tiếp đó liền nhíu mày.
Bởi vì lúc nàng ngủ, mẹ lại gọi cho nàng tận 5 cuộc.
Điều này chứng tỏ là có việc gấp.
Giang Ngọc Kỳ vội vàng gọi lại cho mẹ mình.
Điện thoại kết nối: ‘Kỳ Kỳ, sao mẹ gọi mãi không được thế, làm mẹ lo muốn chết.”
“Hôm qua hơi mệt, nên con ngủ đến giờ.” Giang Ngọc Kỳ giải thích một câu, vội vàng hỏi: “mẹ, trong nhà có chuyện gì sao?”
“Mẹ đi xe điện, không chú ý nên bị ngã, kết quả ngã gãy chân! Gọi cho con thì không ai nghe máy, Tiểu Hải và Mỹ Thần lại tắt máy, cũng không biết đang làm gì!”
“A? Gãy chân? Nghiêm trọng thế sao??”
Giang Ngọc Kỳ kinh hãi, lúc trước nàng không muốn để em trai đến Giang Thành phát triển, chính là sợ mẹ ở nhà một mình, không có ai chăm sóc.
Kết quả em trai mới đi được mấy ngày, mẹ ở nhà đã gặp chuyện rồi.
“Cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng bác sĩ nói phải nằm trên giường một hai tháng! Haiz, công việc mẹ mới tìm được… cũng coi như mất rồi. . .”
Trong điện thoại, giọng của Giang Thục Vân lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này đầu bên kia bỗng nhiên truyền đến giọng nói khác: “Kỳ Kỳ, cháu tranh thủ thời gian trở về đi! Bằng không không có ai chăm sóc mẹ cháu, dì chỉ có thể trông tạm một lát thôi.”
Giang Ngọc Kỳ nhận ra giọng nói này, là dì hai Giang Thục Phân.
“Vâng dì hai, cháu sẽ trở về ngay. Làm phiền dì ở lại chăm sóc mẹ cháu mấy tiếng. . .” Giang Ngọc Kỳ mở miệng nhờ cậy.
“Dì sắp phải đi rồi, nhanh lên đi!!”
Đối phương đáp xong thì cúp điện thoại.
Thường Thành, bệnh viện huyện Hoàng Hà.
Giang Thục Phân trả điện thoại lại cho chị gái Giang Thục Vân còn nằm trên giường bệnh, sau đó nói: “Kỳ Kỳ sắp về rồi.”
“Vậy em không ở lại nữa, còn phải về đón cháu nữa, có việc gì thì chị gọi y tá đi!”
Giang Thục Vân nằm trên giường bệnh hơi gật đầu, cũng không nói gì.
Cô em gái này vẫn luôn xem thường người chị như bà, ai bảo nhà bà là cô nhi quả mẫu, sống cuộc sống nghèo chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận