Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 370: Thiên kiêu giới cảnh sát

Chương 370: Thiên kiêu giới cảnh sát
Trong phòng.
Triệu Kim Long đang mắng một tên quản lý phục vụ, nước miếng văng tung tóe, Diệp Vi nói là đi tìm Hoàng Thanh, kết quả lại là bánh bao thịt ném chó.
Triệu Kim Long vỗ bàn kêu gào: “Nói cho Hoàng Thanh, cô ta còn không đến, tôi sẽ gọi người phá quán!”
“Chậc chậc! Tốt nhất phá luôn bây giờ đê!”
Triệu Kim Long vừa dứt lời, một giọng nam đột ngột vang lên ở cửa phòng.
Triệu Kim Long khá quen với giọng nói này, hắn ngửa đầu lên, quả nhiên là người đàn ông happy với nữ thần của mình ở trong xe.
Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt!
Nếu Hoàng Thanh ra mặt, Triệu Kim Long còn không quá căng, nhưng vừa nhìn thấy Dương Hạo, vốn đã uống nhiều rượu, hắn lập tức bùng nổ.
“Mẹ kiếp, phá cho ông!!”
Triệu Kim Long gào thét với mấy tên đàn em, tiếp đó liền cầm một chai rượu vang trên bàn, trực tiếp ném vào chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng 100 inch trong phòng.
Răng rắc!!
Màn hình to lớn lập tức hiện ra vết nứt hình mạng nhện…
“Triệu Kim Long, cm mày điên rồi à?”
Hoàng Thanh ở sau lưng Dương Hạo mắng một câu, đang định gọi người lên ngăn cản.
Dương Hạo lại bình tĩnh khoát tay: “Để tên này phá đi!”
Từ sau khi có hệ thống, Dương Hạo còn chưa gặp được tên phản diện nào, khó khăn lắm mới có một tên nhảy ra để hắn trang bức.
Sau khi võ lực max điểm, cha hack không phải cho cái xưng hào Võ đạo Tông Sư nha!
Dương Hạo còn chưa từng thử uy lực của cái danh hào này đây, hôm nay vừa hay có thể thử một lần, cũng coi như có nhận biết với võ lực của mình.
Mà sau khi Triệu Kim Long ra tay, đám đàn em của hắn cũng bắt đầu đập phá.
Trong đó có hai tên lưu manh thường bảo kê ở quán bar, lại còn lao thẳng đến phía Dương Hạo…
“Dám cướp người của anh Long bọn tao!”
“Đúng, chính là tên đó! Đánh chết tên đó cho ông!!”
Triệu Kim Long đứng sau kêu gào, hắn rất ngứa mắt Dương Hạo, nhất là ngày ở công viên Tân Giang, lòng giết người cũng có.
Hắn vừa kêu lên, mấy người lập tức lao về phía Dương Hạo.
“Người đâu.” Hoàng Thanh quay đầu gọi đám nhân viên an ninh đang chờ lệnh trong hành lang.
“Không cần!”
Dương Hạo lao thẳng về phía mấy người xông lên.
“A?”
“Anh Hạo???”
Hoàng Thanh và Diệp Vi đều ngẩn ngơ, người ta là một đám người xông lên, sao anh cũng xông lên rồi??
Mà khi hai người đang ngẩn ngơ, hai tên lưu manh xông lên đầu tiên đã kêu rên, biểu cảm đau đớn quỳ trên mặt đất, mấy người theo sau cũng bị Dương Hạo đánh ngã ra đất.
“Mả mẹ nó! Mày…??”
Triệu Kim Long cũng ngơ ngác, đầu đầy nghi vấn, lập tức tỉnh táo hơn không ít.
Nhưng Dương Hạo không khách khí với tên đầu têu này, liền đánh Triệu Kim Long thành đầu heo.
Trong chớp mắt, cả đám người Triệu Kim Long đã nằm ra đất mà kêu cha gọi mẹ.
Hoàng Thanh, Diệp Vi và đám nhân viên trong câu lạc bộ đều trợn mắt há hốc mồm!!
Hoàng Thanh: Đàn ông của mình còn mạnh như vậy???
Diệp Vi: Sao còn mạnh hơn cả đánh bài rồi?
Nhân viên: Móa, sếp tổng nhà chúng ta quá trâu bò!!
“Báo cảnh sát!” Dương Hạo nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng thì hơi thất vọng, đám người này không chịu nổi một kích, hắn cản bản không kiểm tra được thực lực của mình.
Hoàng Thanh lấy lại tinh thần, lập tức cầm điện thoại báo cảnh sát.
“Câu lạc bộ Hào Tước, có người phá quán, còn đánh ông chủ của chúng tôi.”
“Sáu bảy người. . .”
Nghe thấy Hoàng Thanh miêu tả với cảnh sát.
Triệu Kim Long nằm dưới đất kêu rên, đồng thời muốn chửi mẹ.
Phá quán thì là thật, nhưng cô gọi cái này là đánh ông chủ của các cô??
Rõ ràng là sáu bảy người bọn họ bị đánh mà!
Vài phút sáu, các chú cảnh sát đã đến hiện trường.
Cầm đầu là phó sở trưởng (phó đồn) đồn cảnh sát Tuyền Dương, Lý Đông Lai, hắn mang theo ba tên cảnh sát trực ban đến.
Tuy nhiên, sau khi đến hiện trường, Lý Đông Lai lại hơi sửng sốt.
Không phải nói có một đám người vây đánh ông chủ của Hào Tước sao?
Sao lại có nhiều người nằm trên đất thế này?
“Ai báo cảnh sát?”
Lý Đông Lai nhìn mọi người ở đây.
Hắn biết Hoàng Thanh, Hoàng Thanh là người quản lý ở đây, hai người tiếp xúc không ít, hắn cũng cầm không ít chỗ tốt của Hoàng Thanh.
Làm câu lạc bộ, tự nhiên phải giữ gìn quan hệ với đồn cảnh sát khu vực, nhưng giờ hai người đương nhiên không thể tỏ vẻ rất thân quen, thậm chí không thể để cho người ta nhìn ra bọn họ quen nhau.
“Là tôi!”
“Thẻ căn cước!”
Lý Đông Lai bắt đầu xử lý theo quy trình, đăng ký tin tức của người báo cảnh sát, tiếp đó lại tìm hiểu tình hình.
“Anh là ông chủ câu lạc bộ?”
Lý Đông Lai nhìn về phía Dương Hạo: “Người báo cảnh nói anh bị đánh cơ mà? Đây là thế nào?”
Lý Đông Lai chỉ chỉ đám người Triệu Kim Long đang nằm trên mặt đất.
“Là bọn họ đánh tôi không sai, nhưng bọn họ đánh tôi, tôi cũng phải tự vệ mà, ai biết bọn họ lại cùi bắp như vậy, chưa được vài cái đã gục rồi…”
Dương Hạo nhún vai.
“Cái gì? Đây là một mình anh làm?”
Mắt Lý Đông Lai trợn tròn, trên mặt viết đầy khó tin.
Ba tên cảnh sát đi cùng hắn cũng là như vậy, trong đó có một nữ cảnh sát cao gầy, ngoại hình thanh tú, nàng nhịn không được mà bắt đầu quan sát Dương Hạo.
“Lãnh đạo, tôi có video.”
“Dương tổng của chúng tôi không nói láo!”
Lúc này, đội trưởng đội an ninh của câu lạc bộ cầm điện thoại tiến lên.
Sau khi nghe thấy Triệu Kim Long muốn phá quán, các nhân viên an ninh đã sẵn sàng đợi lệnh ở ngoài hành lang, hơn nữa không chỉ bọn họ quay chụp lại, mà những người khác cũng vậy, thật ra bọn họ cũng gặp những chuyện như này rồi.
Một khi khách hàng uống quá nhiều, bạn cũng không biết bọn họ sẽ làm gì, cho nên quay video để làm chứng cứ là tất yếu.
Lý Đông Lai tiếp nhận điện thoại, nghiêm túc xem video, ba tên cảnh sát còn lại cũng tiến lên.
Xem xong, bốn người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp, bọn họ là cảnh sát nha, đều được huấn luyện chiến đấu và vây bắt, nhưng bốn người cũng không làm được như Dương Hạo.
Vị Dương tổng này ra tay gọn gàng, vừa nhìn đã biết là dân tập võ nhiều năm.
“Mang về đồn!”
“Mấy người còn đi được không?”
Lý Đông Lai hỏi đám người Triệu Kim Long đang nằm trên đất.
Dương Hạo ra tay có chừng mực, chỉ làm mấy người này đau đớn mà thôi.
Chỉ có Triệu Kim Long là bị đánh thành đầu heo, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại.
Mấy người giãy dụa bò dậy, đi theo cảnh sát xuống lầu.
Lý Đông Lai nói với Dương Hạo, Hoàng Thanh và đội trưởng đội an ninh: “Hai vi cũng cần đi về đồn làm ghi chép, vị đồng chí này cũng cần đi theo, mang theo video chứng cứ nữa.”
Dương Hạo tỏ ý đã hiểu, cũng đi theo mọi người xuống lầu.
Bởi vì biết vụ án dính dáng đến nhiều người, nên bốn người Lý Đông Lai lái ba chiếc xe cảnh sát, một chiếc 7 chỗ và hai chiếc 5 chỗ.
Dương Hạo và Hoàng Thanh ngồi trong chiếc xe cảnh sát cuối cùng, lái xe là nữ cảnh sát cao gầy xinh đẹp kia, Dương Hạo ngồi ở vị trí lái phụ, dùng khóe mắt liếc nhìn bảng tên của nữ cảnh sát này, bởi vì vị trí đó cao chót vót, cho nên bảng tên rất dễ nhìn.
Mã Thiên Kiều!
Dương Hạo thầm đọc tên của đối phương.
Từ cái tên này, có thể thấy cha của nàng đã ký thác rất nhiều hi vọng vào nàng, cũng không biết làm cảnh sát có tính là thực hiện kỳ vọng của cha nàng hay không…
Khi Dương Hạo đang suy nghĩ lung tung, vị cảnh sát Mã này chợt mở miệng: “Tập võ từ nhỏ?”
“Cô hỏi tôi?”
Mã Thiên Kiều nói chuyện nhưng vẫn nhìn thẳng về phía trước, Dương Hạo liền vô thức hỏi lại một câu.
“Đúng.” Mã Thiên Kiều khẽ gật đầu.
“Cũng không tính là tập từ nhỏ, chắc là nửa đường xuất gia đi.”
Dương Hạo thuận miệng nói một câu, hắn cũng không biết trả lời thế nào.
Có điều, Dương Hạo không biết hắn trả lời như vậy làm kích thích vị ‘thiên kiêu’.
Nàng vốn không phải cảnh sát ở đồn, mà là ở đại đội điều tra kinh tế thành phố, bởi vì tính tình nóng nảy, nhiều lần vi phạm kỷ luật khi phá án, cho nên mới bị điều tạm xuống dưới đồn Tuyền Dương, để nàng tỉnh táo lại.
Dù sao đại đa số công việc ở đồn cảnh sát cũng là những vụ án vụn vặt, rất cần kiên nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận