Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 278: Không ngờ cô ở dưới tôi

Chương 278: Không ngờ cô ở dưới tôi
Đưa Quan Manh Manh về nhà, Dương Hạo lại đến tiệm lẩu, bởi vì có chương trình khuyến mại nhân dịp khai trương, lại thêm là cuối tuần, nên việc kinh doanh không tệ, ngồi đầy tám chín phần mười.
Bởi vì việc kinh doanh tốt, nên cửa hàng trưởng Từ Mỹ Trúc rất bận, Dương Hạo cũng không dừng lại ở cửa hàng, trực tiếp đi bộ về Tinh Vân Loan.
Lúc chờ thang máy, Dương Hạo lần đầu gặp được hàng xóm.
Bởi vì tòa nhà này chỉ có 11 hộ, hơn nữa còn có quá nửa người còn không thường xuyên ở đây, bởi vậy Dương Hạo rất ít khi nhìn thấy hàng xóm.
Hôm nay lại gặp được một người.
Đối phương là một cô gái dáng người cao gầy, cao tầm Tôn Tâm Di, nàng mặc một bộ đồ thể thao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng nhạt, mặt đeo khẩu trang, nhìn qua có vẻ rất bí ẩn.
Hai người cùng đi vào thang máy.
Dương Hạo ấn phím 28 của mình.
Cô gái võ trang đầy đủ liếc nhìn con số 28 kia, lại vô thức nhìn Dương Hạo một chút, rồi mới ấn phím 27.
Vậy mà là hàng xóm tầng trên tầng dưới.
Dương Hạo hơi bất ngờ, nhịn không được mà nói: “Không ngờ cô lại ở dưới tôi.”
Cô gái hơi nhíu mày, tiếp đó lườm Dương Hạo một cái: “Là tầng trên tầng dưới!”
“A…”
Dương Hạo giật mình, không biết vì sao cô gái này lại lườm mình.
Chẳng lẽ mình nói sai?
Dương Hạo thầm nghĩ lại lời nói của mình.
Lúc này mới phản ứng lại, hình như nói vậy còn có ý khác.
Có điều, hắn còn chưa kịp phản ứng, mà cô gái này đã hiểu ngay rồi.
Có lẽ là một lão tài xế có kinh nghiệm phong phú.
Rất nhanh, đến tầng 27, cô gái bước nhanh ra khỏi thang máy.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Dương Hạo luôn cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại không nói được là gặp ở đâu.
Về đến nhà.
Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ đang dạy nhảy cho Hề Hề.
Hai ngày nay, tiểu nha đầu học được một điệu nhảy mới ở nhà trẻ, nhưng nhảy không tốt lắm, lúc này Giang Ngọc Kỳ đang dạy bù cho tiểu nha đầu.
“Mẹ Kỳ Kỳ, con nhảy có đúng không?”
Sau khi vào cửa, Dương Hạo nghe thấy một câu như vậy.
Tiếp đó hắn liền giật mình.
Mẹ Kỳ Kỳ!
Đây là thế nào?
Con gái mình dĩ nhiên lại gọi tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ này là mẹ?
“Ba ba, ba về rồi nha…”
Khi Dương Hạo đang nghi hoặc về cái xưng hô ‘mẹ’ này, Hề Hề phát hiện hắn trở về, lập tức cười chạy về phía hắn.
Dương Hạo xoa xoa đầu tiểu nha đầu, hỏi: “Hề Hề, con vừa gọi cô Kỳ Kỳ là gì?’
“A? Ba ba, ba nghe thấy rồi??” Hề Hề kinh ngạc há miệng nhỏ.
“Không sai, nghe thấy rồi! Cho nên, Hề Hề nhất định phải nói thật.” Dương Hạo quặm mặt nói.
“Thế nhưng mà… đây là bí mật giữa con và cô Kỳ Kỳ nha.” Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Hề Hề hiện ra vẻ rầu rĩ.
“Đây cũng có thể là bí mật giữa ba và con.” Dương Hạo nói.
Hề Hề chu miệng nhỏ, nghiêm túc suy tư một lát, cảm thấy ba ba nói hình như cũng có lý, liền liếc trộm Giang Ngọc Kỳ trong phòng khách, nói nhỏ: “Ba ba, cô Kỳ Kỳ đáp ứng con, khi chỉ có hai bọn con, có thể gọi là mẹ Kỳ Kỳ.”
“Ba phải giữ bí mật nha!”
“Ừm, nhất định sẽ giữ bí mật!”
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó còn nghéo tay với tiểu nha đầu.
Dương Hạo ôm Hề Hề đi vào phòng khách, Giang Ngọc Kỳ bỗng nhiên mở miệng nói: “Dương đại ca, Mạn Ny nói muốn đưa Hề Hề đi chơi, lát nữa sẽ đến đón Hề Hề.”
Nàng xem như tiểu bảo mẫu trong nhà, bình thường chăm sóc Hề Hề, nên đã add wechat của Lý Mạn Ny từ lâu, bởi vì hai người là người đồng lứa, lại có chủ đề chung là Hề Hề và Dương Hạo, nên hai người còn giao lưu rất nhiều.
Đến mức Lý Mạn Ny muốn đă Hề Hề ra ngoài chơi thì đều gửi tin nhắn cho Giang Ngọc Kỳ, dù sao anh rể không có khả năng phản đối, chỉ cần nói một câu là được.
“Ừm.” Dương Hạo gật đầu, hỏi: “Cô có đi cùng không?”
“Không! Hôm nay là sinh nhật cô tôi, lát nữa phải về phòng trọ chúc mừng sinh nhật.”
Giang Ngọc Kỳ báo cáo hành trình của mình.
“Hôm nay là sinh nhật chủ nhiệm Thái?”
“Đúng vậy.” Giang Ngọc Kỳ gật đầu: “Bọn tôi đã hẹn ăn cơm ở nhà, cô thích sạch sẽ, không thích ăn đồ ở bên ngoài!”
“Cái này đúng là phong cách của chủ nhiệm Thái.”
Dương Hạo tiếp xúc rất nhiều với vị ‘đại diện tổng tài’ Thái Mỹ Thần này, cũng hiểu được đại khái tính cách của đối phương.
Đặc điểm lớn nhất của nàng ưa sạch, giày dép quần áo mãi mãi cũng sạch sẽ, không nhuốm bụi trần.
Dương Hạo đến phòng làm việc của nàng, cũng cực kỳ sạch sẽ, nàng thậm chí còn không cho nhân viên quét dọn dọn dẹp phòng làm việc của mình, ghét bỏ dụng cụ vệ sinh của đối phương dùng chung nên không vệ sinh, cho nên từ trước đến nay toàn là nàng tự quét dọn văn phòng của mình.
Thật ra Dương Hạo còn rất tò mò, loại phụ nữ mắc bệnh sạch sẽ như Thái Mỹ Thần, sau khi yêu đương, nàng có cho rằng thứ kia của bạn trai rất bẩn hay không?
Sinh nhật cấp dưới, Dương Hạo cảm thấy người lãnh đạo như mình phải biểu thị, huống hồ dù chức vụ của Thái Mỹ Thần là chủ nhiệm văn phòng tổng tài, nhưng lại làm việc của tổng tài.
Cho nên Dương Hạo muốn ban thưởng cho vị cấp dưới này.
Thế là, sau khi Lý Mạn Ny đến đón Hề Hề, Dương Hạo và tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ cùng đi, hắn không lái xe, là để tiểu bảo mẫu làm tài xế.
Ngồi trên tay lái phụ, Dương Hạo mở miệng hỏi: “Biết chủ nhiệm Thái thích thứ gì không?”
Nhưng hắn hơi sửng sốt khi nhìn qua, trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên hắn và tiểu bảo mẫu giao lưu khi ngồi trên vị trí lái và lái phụ.
Kết quả Giang Ngọc Kỳ vừa mới thắt dây an toàn, nhìn từ bên qua, cảm giác kia thật sự là bùng nổ.
“Cô thích rất nhiều thứ.”
“Dương đại ca, anh muốn mua quà ư?” Giang Ngọc Kỳ không quá để ý đến ánh mắt của Dương Hạo, nàng vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Ừm, nói xem cô ấy thích gì?”
Ánh mắt của Dương Hạo dừng lại ở địa phương chói mắt kia một lát, rồi mới thu hồi.
Tuy trước kia hắn đã biết không nên gọi tiểu bảo mẫu là ‘tiểu bảo mẫu’, mà phải gọi là đại bảo mẫu, nhưng khi ở nhà vị tiểu bảo mẫu này hẳn là cố ý đề phòng chủ nhân Dương Hạo, nên thường mặc quần áo rộng rãi, có hiệu quả che giấu nhất định.
Nhưng lúc này, quần áo của tiểu bảo mẫu tương đối bó sát, lại thêm dây an toàn phụ trợ, lập tức không giấu được.
Cho nên Dương Hạo bỗng nhiên có một loại cảm giác, trong nhà giấu một mỏ vàng, hắn lại ngày ngày đi ra ngoài kiếm tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận