Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 226: Bạn trai Manh Manh đón rồi

Chương 226: Bạn trai Manh Manh đón rồi
Dương Hạo chỉ chỉ tất đen trên tranh hỏi: “Ông xác định Đường Bá Hổ từng nhìn thấy tất đen?”
“A…” Chủ tiệm ngẩn người, tiếp đó vỗ đầu một cái: “Móa, bảo sao cứ thấy bức tranh này sai sai!”
“Đại ca, 100 thôi! 100 được không?”
Vừa rồi chủ tiệm còn hét giá hơn 1 triệu, trong nháy mắt liền biến thành 100, giá tiền biến động cũng quá kinh khủng.
Dương Hạo cạn lời, khoát tay cái ‘tranh mỹ nữ’ và tranh ‘tam anh chiến Lữ Bố’ từng rất hot ở trên mạng kia đều cmn là cùng một series, điểm nhấn chính là chọc cười.
Nếu như hắn tặng bức tranh này cho Quan Vi Dân, chỉ sợ ông sẽ tức đến phun máu.
“Đại ca, vừa nhìn đã biết đại ca là người biết nhìn hàng. Chỗ tôi còn có hàng thật, đi theo tôi.”
Chủ tiệm còn không chịu từ bỏ, kéo Dương Hạo đến một gian phòng khác, tiếp đó lấy ra một bức tranh đã đóng khung ở trong ngăn tủ: “Đại ca, ngài xem đi, Hùng Sư Đồ của Cao Kỳ Phong, tuyệt đối là hàng thật.”
“Nhưng khi đến tay tôi thì trục và viền đều hỏng, tôi đành làm khung ảnh lồng kính, bảo tồn bức tranh này.”
Dương Hạo không nghiên cứu tranh chữ gì cả, cũng không biết Cao Kỳ Phong là ai, nhưng Hỏa Nhãn Kim Tinh đã phán đoán đây là hàng thật.
“Bao nhiêu tiền?” Dương Hạo hỏi.
“3.6 triệu!”
Chủ tiệm hét giá, tiếp đá cười ha ha nói: “Gần đây có mấy người đến xem, có người ra giá 3.5 triệu mà tôi còn chưa bán.”
“Tranh của Cao Kỳ Phong đang lên giá, nếu như là phòng đấu giá, có thể bán được 4, 5 triệu đấy…”
Chủ tiệm bắt đầu tâng bốc lên tận trời, Dương Hạo thì yên lặng lên mạng tìm hiểu về Cao Kỳ Phong.
Thì ra là một họa sĩ thời dân quốc, là một trong ‘Lĩnh Nam tam kiệt’, một trong người sáng lập ‘Lĩnh Nam vẽ phái’.
Tranh của vị này, có một bức từng bán hơn 20 triệu, rẻ nhất cũng hơn 2 triệu.
Như vậy xem ra, giá tiền 3.6 triệu này cũng không tính là bất hợp lý, tuy nhiên Dương Hạo biết là tuyệt đối còn có thể mặc cả.
Nhưng mặc cả không phải tính cách của cha hack, tiền này tuyệt đối sẽ tính vào tiêu phí của nhiệm vụ bạn trai tạm thời.
“Đại ca, nếu đại ca thích thật, tôi liền bán cho ngài với giá 3.5 triệu, coi như chúng ta kết bạn.”
Thấy Dương Hạo nửa ngày không nói gì, chủ tiệm trực tiếp giảm 100.000.
Dương Hạo có chút cạn lời, trong lòng đang oán thầm: Tên này cmn có thể bình tĩnh một chút không, đừng hạ giá nhanh như vậy chứ!
“Đại ca…”
“Dừng! Tôi mua…”
Chủ tiệm đang định mở miệng, Dương Hạo trực tiếp kêu dừng, sợ đối phương lại chủ động hạ giá.
“Mua??”
Chủ tiệm lập tức sáng mắt lên, bức tranh này đúng là có người trả giá, nhưng cao nhất chỉ có có 2.8 triệu.
Giá cả trong nội tâm của chủ tiệm là 3 triệu.
Mà bây giờ, lại có thể bán được 3.5 triệu.
Chủ tiệm tự nhiên hưng phấn không thôi.
Dương Hạo quặm mặt hỏi: “3.6 triệu đúng không? Chuyển khoản đi!”
“A? Đúng đúng đúng, 3.6 triệu!!”
Chủ tiệm đầu tiên là hơi giật mình, tiếp đó vội vàng gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ, không ngờ vị đại ca này không nghe thấy mình chủ động hạ giá!
Hay lắm!
Kiếm được thêm 100 ngàn!
Đêm nay nhất định phải đi Hồng Lãng Mạn chơi!
Ừm, hôm nay phải gọi 5 người!!
Chủ tiệm vui sướng không thôi, đây chính là 100 ngàn đấy!
Không phải con số nhỏ.
Dương Hạo cũng thầm vui mừng: Cũng may mình nhanh trí, bằng không tên này còn giảm giá nữa!
100 ngàn đấy!
Không thể lãng phí đúng không!
Giao dịch kết thúc trong vui sướng.
Trước khi đi, Dương Hạo lại liếc nhìn ‘tranh mỹ nữ’ trên tường: “Ông chủ, tặng tôi bức này đi.”
“Không có vấn đề.”
Chủ tiệm sảng khoái tặng bức ‘tranh mỹ nữ’ này cho Dương Hạo, còn cho vào một chiếc túi lụa màu vàng, trông rất cao cấp.
Người ta là khách hàng lớn, tặng chút quà nhỏ là không có vấn đề.
“Anh Dương đi thong thả! Có hàng tốt tôi sẽ liên hệ với ngài!”
Chủ tiệm mỉm cười vẫy tay tạm biệt.
Chạng vạng tối.
Biết con gái sẽ dẫn bạn trai Dương Hạo về nhà ăn cơm, Quan Vi Dân trở về nhà sớm hơn.
Ông là bác sĩ chủ nhiệm, đại đa số thời gian đề có quyền tự chủ tan tầm, không có việc thì có thể về sớm.
Lúc này, Từ Diễm Phân đang bận rộn trong bếp, sau lần gặp mặt trước, bà rất hài lòng với Dương Hạo.
Mặc dù hơi nhiều tuổi, còn có một cô con gái, nhưng người ta có nhiều tiền nha!
Hơn nữa ngoại hình cũng tốt, nhìn qua nhân phẩm cũng không tệ.
Còn cả phòng cưới rộng 688m2 kia nữa, vô cùng sang chảnh, con gái tìm một người như vậy, ít nhất đời này áo cơm không lo, không cần quan tâm đến tiền nữa.
“Lão Quan, hôm nay ông uống ít thôi, đừng để tiểu Hạo uống nhiều quá.” Từ Diễm Phân vừa thái đồ ăn, vừa mở miệng căn dặn.
“BIết rồi, tôi tự biết.”
“Huống hồ tửu lượng của tiểu Hạo cũng không tệ, lần trước hình như cũng không uống nhiều, dù tôi có uống hết mình, cũng chưa chắc thắng được người ta.” Quan Vi Dân lấy hai cái ly rượu xinh đẹp trong tủ rượu, bắt đầu rửa sạch.
“Gần đây Manh Manh đi làm và tan tầm đúng giờ, tôi còn tưởng hai đứa chia tay nữa.”
“Cũng may là giờ mang người về rồi.” Từ Diễm Phân cười tủm tỉm nói xong, sau khi về hưu thì ba vẫn ngóng trông con gái kết hôn sớm một chút, sinh cho bà một đứa cháu ngoại, bằng không ở nhà quá nhàm chán.
“Manh Manh còn nhỏ, dù sao cũng không vội.” Quan Vi Dân nói.
“Manh Manh không vội, nhưng một người đàn ông như tiểu Hạo, có không biết bao nhiêu cô bé nhìn chằm chằm kìa! Không cẩn thận sẽ bị người khác cướp mất!”
Quan Vi Dân khẽ lắc đầu: “Là của mình, thì không ai cướp được.”
Khi hai vợ chồng nói chuyện, chợt có người bấm chuông cửa.
“Về sớm vậy. Tôi còn chưa kịp làm cơm nữa! Ông mau đi mở cửa đi!” Từ Diễm Phân vừa thúc giục vừa lau tay, cũng đi ra ngoài phòng bếp.
“Manh Manh có thể tự mở mà!”
Quan Vi Dân lẩm bẩm, nhưng vẫn đi mở cửa.
Kết quả người đứng ngoài không phải con gái và ‘con rể’, mà là hàng xóm Trịnh Quang Vinh và một người đàn ông khoảng 30 tuổi.
Trịnh Quang Vinh cười ha ha nói: “Lão Quan! Tôi nghe thấy tiếng, liền biết ông trở về.”
“Lão Trịnh, ông đây là?”
Quan Vi Dân nghi hoặc nhìn vị hàng xóm và người trẻ tuổi kia một chút.
“Đây là cháu trai tôi, Tiểu Hải, vừa ở nước ngoài về. Nó mang cho tôi bức tranh, để ông hỗ trợ thưởng thức.”
Trịnh Quang Vinh nói xong lại quơ quơ quyển trục trong tay, tiếp đó lại chỉ người đàn ông bên cạnh, giới thiệu: “Đúng rồi, cháu tôi, Trịnh Tiểu Hải, lúc trước vẫn làm việc ở Pháp, gần đây mới về nước phát triển.”
“Chào chú Quan.” Trịnh Tiểu Hải mặc đồ tây lễ phép chào hỏi.
“Ừm, chào cậu! Mời vào.”
Người ta đã đến cửa, Quan Vi Dân cũng không tiện chặn người ngoài cửa, chỉ có thể mời hai người vào nhà nói chuyện.
Dù sao thưởng thức tranh cũng rất nhanh thôi.
“Là lão Trịnh đến.”
Từ Diễm Phân vốn định nghênh đón ‘con rể’, không ngờ lại là hàng xóm Trịnh Quang Vinh và một thanh niên xa lạ.
“Diễm Phân, đây là cháu tôi, Tiểu Hải, với từ Pháp về.”
“Độc thân!” Trịnh Quang Vinh còn cố tình nhấn mạnh hai chữ độc thân.
Nếu như là ngày trước, Từ Diễm Phân sẽ cảm thấy hứng thú, dù sao vị này cũng là du học sinh trở về, điều kiện có lẽ không kém.
Song bây giờ đã khác xưa, bà đã có con rể rồi.
“Chào dì, nghe chú ba nói thì dì thích đánh đàn. Cháu có một bản nhạc mang về từ Pháp, tặng cho dì.”
Trịnh Tiểu Hải nở nụ cười lịch sự, tiếp đó đưa cho Từ Diễm Phân một bản nhạc.
“Cảm ơn. Đến chơi còn mang quà làm gì.”
Từ Diễm Phân thuận tay cầm lấy, lại khách khí một câu.
“Lão Quan, ông tiếp khách trước đi, tôi còn đang bận.” Từ Diễm Phân đặt bản nhạc qua một bên, tiếp đó lại trở về phòng bếp.
Trước mắt bà thật sự không có hứng thú gì với vị du học sinh trở về này.
“Lão Trịnh, chúng ta vào phòng sách xem tranh…”
Quan Vi Dân mời chú cháu Trịnh Quang Vinh và Trịnh Tiểu Hải vào phòng sách.
Sau khi vào phòng sách, Trịnh Tiểu Hải bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chú Quan, Manh Manh không ở nhà sao?”
“Cậu biết Manh Manh nhà tôi?” Quan Vi Dân hơi kinh ngạc nhìn Trịnh Tiểu Hải.
“Cháu là bạn cấp ba của Phùng Lệ Na, đã biết Manh Manh từ trước.” Trịnh Tiểu Hải cười nói.
“Ra vậy.” Quan Vi Dân gật đầu: “Manh Manh cũng sắp tan làm rồi, chắc khoảng trước 6 giờ sẽ về!’
“6 giờ sao?”
Trịnh Tiểu Hải nâng tay lên, quét mắt nhìn chiếc Rolex trên cổ tay, lúc này mới 5:15.
“Chú Quan, Manh Manh đang làm ở bệnh viện số 2 đúng không? Cháu đang định đến gần đó lấy đồ, có thể tiện đường đón Manh Manh luôn.”
Trịnh Tiểu Hải chủ động xin đi giết giặc, năm ngoái hắn đến nhà chú ba thì gặp Quan Manh Manh ở thang máy hai lần, tiếp đó liền chú ý đến thiếu nữ có dáng người khủng bố này.
Lần này về nước phát triển, hắn lập tức muốn xây dựng liên hệ với thiếu nữ đã khắc sâu trong lòng mình kia.
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Quan Vi Dân lại làm ảo tưởng tươi đẹp của hắn tan thành bọt nước: “Không cần, bạn trai Manh Manh đón rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận