Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 310: Dương tổng không ngã, Trà Trà không chạy

Chương 310: Dương tổng không ngã, Trà Trà không chạy
Sau một ván bài vui sướng.
Sô pha và bàn trà là một mảnh hỗn loạn.
Đinh!
Kiểm tra thấy kí chủ đánh bại quái rừng Vu Lệ Lệ.
Rơi tiền mặt: 188.888 NDT.
Điểm thuộc tính x1.
Âm thanh của cha hack lại vang lên.
Lần ngoại trừ tiền mặt ra, còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nice!
Vị quái rừng này biểu hiện không tệ.
Dương Hạo yên lặng cho tiểu phân thân đã rút lui một like.
Có sao nói vậy, tiểu phân thân này cũng rất hiểu chuyện.
Khi cần nàng thì nàng sẽ xuất hiện.
Lúc không cần thì tự động rút lui.
Mạnh Ngọc Ngọc nằm trên đùi Dương Hạo, cười tủm tỉm hỏi: “Chồng, anh thích điệu nhảy này không?”
“Rất tốt! Không ngừng cố gắng!” Dương Hạo gật đầu, không keo kiệt lời ca ngợi.
“Ừm ừm! Chồng thích thì tốt, em sẽ cố gắng!”
Mạnh Trà Trà vui vẻ gật đầu.
Mà Dương Hạo nhân cơ hội này sử dụng kỹ năng ‘Có mặt nhìn người’ với Mạnh Trà Trà.
Tên mục tiêu: Mạnh Ngọc Ngọc.
Tuổi: 24.
Năng lực làm việc: Cấp S.
Thành tín: Cấp A.
Lĩnh vực sở trường: Phục vụ nhu cầu sinh lý và cung cấp giá trị cảm xúc.
Lại có đánh giá cao như vậy??
Dương Hạo vốn cho rằng Mạnh Trà Trà cực kỳ cùi bắp, không ngờ cha hack lại đánh giá ‘S và A’.
Nhưng dựa theo lĩnh vực nàng am hiểu, đây chính là ‘tình nhân trời sinh’!
Điểm nhấn chính là cung cấp giá trị cảm xúc.
Mà trung thành cấp A, đại khái có thể hiểu là: Dương tổng không ngã, Trà Trà không chạy!
Dương Hạo lại nhìn nhiệm vụ tuần của Mạnh Trà Trà.
Nhiệm vụ: Tiền tiêu vặt của Mạnh Ngọc Ngọc.
Nội dung: Tiền tiêu vặt của NPC số 2 đã báo nguy, mời bổ sung kịp thời.
Ban thưởng: Điểm thuộc tính x5.
Hả?
Tiền tiêu vặt báo nguy?
Dương Hạo nhớ tổng cộng đã cho Mạnh Trà Trà mấy triệu tiền tiêu vặt mà!
Được rồi!
Dù sao cũng là Dương tổng không ngã, Trà Trà không chạy!
Tài chính riêng của nàng vẫn còn xài không hết kìa.
Nhưng cũng không thể cho quá nhiều, Dương Hạo lập tức cầm điện thoại, chuyển 5 triệu qua.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tiền tiêu vặt của Mạnh Ngọc Ngọc.
Ban thưởng: Điểm thuộc tính x5.
Cộng thêm 1 điểm rơi từ người quái rừng, Dương Hạo lại thu hoạch được 6 điểm thuộc tính.
Cũng coi như là thu hoạch tương đối khá.
Moa!
“Cảm ơn chồng!”
Nhìn thấy tin nhắn từ ngân hàng, Mạnh Ngọc Ngọc hưng phấn hôn lên mặt Dương Hạo, gần đây nàng tiêu hơi nhiều, ngoại trừ mua xe mới, còn mua không ít đồ trang sức và túi xách.
Mấy triệu tiền tiêu vặt, vài phút liền thấy đáy.
Mà Mạnh Ngọc Ngọc thì ngại mở miệng xin, dù sao Dương Hạo cũng đã giao cho nàng phòng tập, lợi nhuận cũng đều thuộc về nàng, còn cả doanh thù của trung tâm dạy múa nữa.
Theo lý thuyết thì không nên hết tiền mới đúng, thế nhưng hàng hiệu quả thực là quá hấp dẫn, Mạnh Trà Trà căn bản không chống đỡ được.
Gần đây Mạnh Trà Trà đã chuẩn bị tâm lý ‘sống khổ sống sở’, kết quả chồng mình trực tiếp chuyển cho 5 triệu!
Mạnh Trà Trà tự nhiên mừng rỡ không thôi, lại một lần nữa vui mừng vì sự lựa chọn ban đầu của mình.
Đồng thời cũng kiên định với bản thân, quyết tâm phải ôm chặt cái bắp đùi này!
Đối với Dương Hạo mà nói, niềm vui nhân đôi rất có lực hấp dẫn.
Cộng thêm thời gian đã muộn, nên hắn dứt khoát ngủ bên Mạnh Trà Trà.
Mà Mạnh Trà Trà cũng rất hiểu chuyện, trực tiếp gọi phân thân đến.
Hôm sau.
Dương Hạo tỉnh lại giữa hai người, làm thể dục buổi sáng xong thì tiêu sái rời đi.
Nhiệm vụ hôm nay của hắn chủ yếu là làm nhiệm vụ của NPC số 1 Vương Tuyết Như.
Thật ra ban thưởng hoàn trả gấp đôi đã không còn lực hấp dẫn với Dương Hạo nữa, chủ yếu là nhiệm vụ này còn ban thưởng một tấm thẻ kỹ năng.
Thẻ kỹ năng vẫn rất ngon, các kỹ năng mà Dương Hạo có đều rất hữu dụng, ví dụ như ‘Có mặt nhìn người’, quả thực là được đặt làm riêng cho loại tổng tài chỉ muốn nằm kiếm tiền như hắn.
Hỏa Nhãn Kim Tinh thì có thể giúp hắn phân biệt sữa có độc hay không, yên tâm uống sữa!
Vô Ảnh Chỉ không chỉ có thể phòng thân, lúc đánh bài còn có thể giúp các NPC cảm nhận loại vui sướng khác biệt, chỉ là mỗi lần sử dụng sẽ có tác dụng phụ, da ngón tay sẽ xuất hiện nhăn nheo như ngâm nước.
Nhưng cái này không cản trở việc đây là một kỹ năng ưu tú!
Ngoại trừ những kỹ năng này thì còn có ngôn ngữ tay, tiếng Nga max cấp, vân vân.
Tóm lại có nhiều kỹ năng là chuẩn không sai.
Dương Hạo cảm thấy mình thậm chí có thể cướp bát cơm của Bành bèo, viết một cuốn: Thần hào bắt đầu từ nhiều tiền nhiều kỹ năng!
Sau khi rời khỏi Lan Giang Loan, Dương Hạo trực tiếp tới truyền thông Thiên Mỹ.
Hẹn từng quản lý cấp cao lên nói chuyện, đương nhiên, hẹn nói chuyện chỉ là thứ yếu, chủ yếu là kiểm tra năng lực của đám người này.
Giữ những người có năng lực mạnh, những kẻ dựa vào quan hệ và bợ đít để leo lên thì trực tiếp ‘ưu hóa’.
Lâm Thiếu Bình, năng lực làm việc cấp A, trung thành cấp B.
Đại Bảo Minh, năng lực làm việc cấp A, trung thành cấp B.
Hồng Tịnh Văn, năng lực làm việc cấp A, trung thành cấp A.
Hẹn gặp hơn 10 tên quản lý cấp cao, Dương Hạo phát hiện ba người có năng lực làm việc cấp A, tính cả Phùng Trùng hôm qua là bốn cái.
Mà đạt bậc ‘Song A’ thì chỉ có một mình Hồng Tịnh Văn.
Đương nhiên, còn có ‘Ba A Lưu Thúy’!
Thông qua lần dò xét này, Dương Hạo có một kết luận, đó là năng lực nghiệp vụ có quan hệ với chức vụ cao hay thấp, nhưng cái này cũng không chính xác 100%, lãnh đạo không bằng cấp dưới cũng là chuyện bình thường.
Cho nên mới nói: Thiên lý mã thường có, Bá Nhạc không thường có!
Còn có một phát hiện khác là, độ trung thành của những nhân viên khác chỉ nằm ở B, C, thậm chí là D, rất ít A.
Đây đại khái cũng là trạng thái phổ biến của người làm thuê!
Bận rộn đến tận trưa, Dương Hạo liền sắp xếp ra một danh sách ưu hóa.
“Giám đốc Hồng, ưu hóa tất cả người trên danh sách này đi, dùng cái giá nhỏ nhất.”
Dương Hạo giao danh sách ưu hóa cho giám đốc tài nguyên nhân lực Hồng Tịnh Văn.
Cha hack đánh giá nàng là ‘Song A’, là nhân tài có thể dùng.
“Vâng!”
Hồng Tịnh Văn cầm danh sách rời đi, chờ sau khi trở về phòng làm việc của mình, nàng mới tập trung nhìn vào phần danh sách trong tay.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng đây là ‘danh sách tử vong’, tính toán làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ ưu hóa.
Nhưng sau khi thấy mấy cái tên trên đó, nét mặt của nàng chợt ngưng trọng hơn.
Bởi vì những người này đều là ‘sâu mọt’ hoặc là người tương quan, hoặc là a dua nịnh hót để thượng vị, năng lực nghiệp vụ không tốt lắm.
Thì ra Dương tổng nắm rõ công ty như lòng bàn tay!!
Xem ra công ty có nội gián của Dương tổng, có lẽ còn không chỉ một người!
Ông chủ mới có thể phán đoán được người nào có năng lực hay không, hiển nhiên là đã ôn bài, hơn nữa đây không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cho nên, làm gì có cái gọi là đột nhiên thu mua!
Tất cả đều là mưu đồ từ lâu!!
Hồng Tịnh Văn thầm cảm khái một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận