Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 449: Đồ đệ hoa khôi cảnh sát online

Chương 449: Đồ đệ hoa khôi cảnh sát online
Công viên Tân Giang.
Mã Thiên Kiều hẹn hắn gặp mặt ở cửa phía nam.
Đi vào từ cửa phía nam thuộc về khu du lịch, rất đông đúc náo nhiệt, có quảng trường rộng lớn, còn có rất nhiều các loại đồ vật giải trí, mà khu vực được xưng là ‘thánh địa’ kai thì nằm ở phía tây bắc của công việc, bên đó tương đối vắng vẻ.
Trước mắt Dương Hạo và cảnh sát Mã không thích hợp đi qua đó cho lắm.
Lúc Dương Hạo đến, thì Dương Hạo đã chờ sẵn, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, nên nàng mặc đồ bình thường, áo da màu đen và quần da, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ mạnh mẽ, phong cách có chút tương tự với cô nàng màu sắc lúc trước, nhưng trước ngực của cảnh sát Mã lại không dồi dào như cô nàng màu sắc, nhìn qua có chút thường thường không có gì lạ.
Nhưng khuôn mặt và dáng người vẫn rất đẹp, nhất là khi mặc đồng phục cảnh sát và buộc tóc lên, lại có vẻ anh tư hiên ngang, bây giờ thả tóc xuống, lại có thêm vài phần hương vị phụ nữ.
Gặp mặt nhau, Dương Hạo nói đùa: “Cảnh sát Mã, đánh nhau rất thú vị sao?”
“Thú vị!’
Mã Thiên Kiều nghiêm túc gật đầu một cái.
“Đó là cô chưa phát hiện ra còn có chuyện càng thú vị hơn.”
Dương Hạo cười nhún vai, vị cảnh sát mã này có độ mài mòn 0, cho nên nàng mới cảm thấy đánh nhau thú vị nhất.
Dương tổng tràn đầy lòng nhiệt tình của chúng ta không ngại đưa nàng đi trải nghiệm một phen!
“Chơi gái thú vị sao?”
“Giang Tiểu Hải hôm qua chính là nhân viên của công ty các anh.”
Mã Thiên Kiều chu mỏ, nàng vốn định nói có ông chủ thế nào thì sẽ có nhân viên thế đó, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nuốt trở lại.
Dương Hạo nhiều nhất là chân đạp hai thuyền thôi, vẫn không so được với đi chơi gái.
Dương Hạo cười ha ha đáp: “Tiểu Hải nói là mình đi quyên tinh, nhưng nhảy qua bước trung gian mà thôi!”
Mã Thiên Kiều lập tức đáp lại bằng một cái nguýt: “Tại sao cậu ta không nói là mình đang hẹn hò luôn đi!”
Lúc trước có người bị bắt còn nói mình đang hẹn hò, còn hỏi cảnh sát: Yêu đương không biết tên cũng phạm pháp sao?
Quả thực là hết ý kiến!
Mã Thiên Kiều không muốn nói đến đề tài nhàm chán này nữa, chủ động nói: “Tìm một chỗ vắng vẻ đi!’
“Cô nói vậy cứ như chúng ta muốn làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài vậy!”
Dương Hạo cười lắc đầu.
Mà Mã Thiên Kiều không đáp lại, quay đầu đi vào trong công viên.
“Chú, mua cho chị một đóa hoa đi!”
Lúc hai người đi vào trong, một cô bé ôm một giỏ hoa chạy đến.
Dương Hạo nhìn cô bé này một chút, cô bé khoảng 12, 13 tuổi, mặc một chiếc váy hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi bẩn thỉu, làn da hơi đen.
Đại bộ phận hoa trong giỏ là hoa hồng, còn có mấy đóa bách hợp.
Nhưng cô bé này hiển nhiên không phải một nhân viên bán hàng hợp cách.
Vậy mà lại gọi mình là chú, lại gọi Mã Thiên Kiều là chị!
Một chú một chị, kém nhau một bối phận nha!
“Không mua!”
không chờ Dương Hạo nói chuyện, Mã Thiên Kiều liền khoát tay từ chối.
“A.”
Cô bé cũng không có ý dây dưa, yếu ớt ‘a’ một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ thất vọng.
“Chờ chút.”
Dương Hạo vẫy vẫy tay với cô bé chuẩn bị rời đi, chỉ vào giỏ hoa hỏi: “Những bông hoa này bao nhiêu tiền?”
“Tất cả sao?”
Cô bé ngửa đầu lên, hơi giật mình nhìn Dương Hạo.
“Đúng, tất cả!’
“Tất cả. . .” Cô bé hơi do dự một chút, tiếp đó duỗi một ngón tay: “100 đồng.”
“Được, chú mua hết!’
Dương Hạo lấy điện thoại ra quét mã QR treo trên cổ cô bé, trực tiếp chuyển 200 qua.
“Cho cháu thêm 100, coi như mua cái giỏ này!’
“A? Vâng!”
Cô bé đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó móc ra một chiếc smartphone cũ nát để xem, quả nhiên đã nhận được 200.
“Cảm ơn chú!”
Cô bé cúi người nói cảm ơn, rồi đưa toàn bộ giỏ hoa cho Dương Hạo.
Dương Hạo chủ động mở miệng nói: “Add wechat đi, khi nào chú muốn mua hoa lại gọi cho cháu.”
“Vâng.”
Cô bé gật đầu, sau khi add wechat của Dương Hạo thì quay đầu chạy đi.
Lúc này, Mã Thiên Kiều lại mở miệng nói: “Những đứa bé này đều có người đứng sau, chỉ lợi dụng lòng cảm thông của mọi người để kiếm tiền!”
“Người khác thì có lẽ là vậy, nhưng cô bé này thì chắc không phải.”
Công viên Tân Giang thường xuyên có các cô bé bán hoa, đại bộ phận đều là loại được huấn luyện, lợi dụng lòng thông cảm của mọi người.
Lúc trước Dương Hạo cũng từng gặp, cho nên vừa rồi hắn tò mò mà sử dụng ‘lắng nghe tiếng lòng’, muốn xem cô bé này có phải cũng như vậy hay không.
Kết quả tiếng lòng của cô bé vừa rồi là: Đói bụng quá, bà ở nhà có lẽ còn đói hơn nha!
Hi vọng chú này có thể mua một đóa.
Bán hết là có thể đi mua đồ ăn
Từ tiếng lòng của cô bé này, có thể phân tích chắc cô bé và bà sống nương tựa lẫn nhau, đích thực là một đứa bé đáng thương.
“Tôi là cảnh sát! Tôi đã thấy rất nhiều việc tương tự rồi” Mã Thiên Kiều bĩu môi.
Dương Hạo cũng không tranh luận với nàng, bởi vì hắn cũng không có chứng cứ gì.
“Đúng đúng, vậy tặng cô.”
Dương Hạo đưa một đóa hoa hồng trong giỏ cho Mã Thiên Kiều.
Vị cảnh sát mà trước mắt Dương Hạo, rất giống một đóa hoa hồng có gai.
Kiều diễm, xinh đẹp, nhưng không dễ cầm, lại khó giải quyết!
Mã Thiên Kiều lại hơi ngẩn người với hành động của Dương Hạo, nàng chỉ đến đánh một trận thôi, chứ không có ý gì khác.
Huống hồ tên này còn rất cặn bã, lăng nhăng, chân đạp hai thuyền!
Dương Hạo cười nói: “Coi như tạ lỗi trước đi!’
“Tạ lỗi??” Mã Thiên Kiều càng khó hiểu.
“Lát nữa phải so tài nha, nói không chừng sẽ làm cô đau, thậm chí sẽ bị thương, cho nên tặng hoa tạ lỗi trước.” Dương Hạo cười ha ha giải thích.
Mà Mã Thiên Kiều thì lại trợn mắt lên, trực tiếp ném bông hoa hồng vào trong giỏ: “Không cần!”
Dương Hạo nhún vai, cũng không nói gì nữa.
Đi vào từ cửa nam, người rất đông đúc, hai người đi rất xa, mới tìm được một bãi đất trống không người.
Mã Thiên Kiều cởi áo khoác da rồi treo lên xà đơn ở một bên, tiếp đó nói với Dương Hạo: “Đến đi!”
“Bắt đầu luôn sao?” Dương Hạo xách giỏ hoa, thờ ơ hỏi một câu.
“Tất nhiên, luôn bây giờ!”
“Vậy cô cẩn thận.” Dương Hạo nhắc nhở một câu.
Mã Thiên Kiều ngạo mận nhếch miệng, nghĩ thầm: Anh không bỏ giỏ hoa xuống thì đánh cái gì?
Trong lòng nàng đang nghĩ, thì nắm đấm của Dương Hạo đã đánh đến.
“Hả? Còn không thèm để giỏ hoa xuống đúng không! Xem thường ai chứ!!”
Mã Thiên Kiều điên cuồng oán thầm, chuẩn bị cho Dương Hạo một bài học.
Kết quả. . .
Bịch một tiếng!
Một quyền của Dương Hạo trực tiếp đánh vào vai nàng.
Mã Thiên Kiều lảo đảo lùi về sau mấy bước, tiếp đó ngã đặt mông xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận