Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 435: Làm mẹ đi giúp trợ con gái, rất hợp lý nha!

Chương 435: Làm mẹ đi giúp trợ con gái, rất hợp lý nha!
Bên trong phòng yến hội.
Khi nghi thức sắp bắt đầu, đám họ hàng thân thích đến bấu víu quan hệ với mẹ con Trần Hải Âu và Trần Nhược Hàm cũng trở về chỗ ngồi.
Trần Nhược Hàm cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại của mình, chú Dương nhà mình đã đi hơn nửa tiếng, trong đầu Tiểu bạch hoa không khỏi nhớ đến dáng người phong tình vạn chủng của Hùng Hiểu Nghiên.
Nàng tự nhận tướng mạo của mình không thua đối phương, nhưng người ta có quang hoàn của ngôi sao, còn có ‘Đại Hùng Hùng’ mà đám fan nói chuyện say sưa, hơn nữa vừa nhìn đã biết người phụ nữ kia rất lẳng lơ.
Đàn ông bình thường sao chịu nổi chứ?
Nàng có chút lo lắng cho chú Dương của mình, có phải đã bị nữ yêu tinh kia mê hoặc rồi không?
Trần Hải Âu nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiểu Dương đi bàn công việc, sao lâu thế còn chưa trở lại?”
Nhưng vấn đề này thật ra là biết rõ còn cố hỏi, nàng lăn lộn trong đoàn văn công nhiều năm như vậy, từng thấy và nghe rất nhiều chuyện.
Chỉ nói đến người đoàn trưởng đương nhiệm của họ thôi, trước những buổi ghi hình và tiệc tối, sẽ để các nữ diễn viên mặc quần áo biểu diễn và trang điểm xong, rồi đi tìm người ta nói chuyện công việc.
Quần áo biểu diễn xinh đẹp, cũng không khác gì áo ngủ khiêu gợi và tình thú với đàn ông cả, có thể tăng thêm buff!
Tình huống bây giờ là, Hùng Hiểu Nghiên đến không lâu, Dương Hạo liền dùng cớ bàn công chuyện để rời đi.
Trần Hải Âu quá quen thuộc với cái kịch bản này.
Nàng cố tình hỏi như vậy, một là muốn nhắc nhở con gái, thứ hai là cho con gái của mình một chút cảm giác áp lực.
Lo lắng mất đi, mới tìm cách để giữ lại, sức mạnh của một người không đủ, như vậy mới muốn tìm viện binh.
Đến khi đí, người làm mẹ như Trần Hải Âu lại ra tay, Trần Nhược Hàm cũng tiếp nhận dễ dàng hơn chút.
Làm mẹ đi trợ giúp con gái, cái này cực kỳ hợp lý nha!
Nghe mẹ mình nói vậy, Trần Nhược Hàm quả nhiên đã khẩn trương, nàng lại cúi đầu nhìn điện thoại một chút, thời gian đã qua 40 phút.
Trần Nhược Hàm nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, theo mẹ chú Dương và Hùng Hiểu Nghiên kia có gì không?”
“Loại chuyện này ai mà biết được chứ!”
Trần Hải Âu khẽ lắc đầu, theo kinh nghiệm của nàng thì quan hệ của hai người không đơn giản, nhưng đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của nàng.
“Haiz.”
Tiểu bạch hoa khẽ thở dài, nàng vẫn rất hiểu mẹ của mình, mẹ nói như vậy chứng tỏ cũng cảm thấy có gì đó thật.
Trần Nhược Hàm biết chú Dương của mình có những người phụ nữ khác, dù sao nàng cũng quen biết Dương Hạo qua liếm cẩu Phương Khoa, mà Phương Khoa nói Dương Hạo là anh rể của mình.
Cho nên Trần Nhược Hàm cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc những người phụ nữ khác xuất hiện, nhưng chuẩn bị là một mặt, trong lòng Tiểu bạch hoa vẫn có chút khó chịu!
Nhất là đối phương còn là một ngôi sao như Hùng Hiểu Nghiên, cảm giác nguy cơ trong lòng nàng tăng mạnh, từ góc độ của Trần Nhược Hàm mà nói, Hùng Hiểu Nghiên tự nhiên rất có sức cạnh tranh.
Mà nàng không biết là, trong suy nghĩ của chú Dương nhà nàng, Hùng Hiểu Nghiên hoàn toàn không thể so sánh được với nàng, căn bản không cùng một đẳng cấp!
“Mẹ, theo mẹ con nên làm gì?”
Thời khắc mấu chốt, Tiểu bạch hoa vẫn cầu viện mẹ mình.
“Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn tuyệt chiêu! Nếu thật sự không được, mẹ sẽ giúp con."
Trần Hải Âu vỗ vỗ bả vai con gái, nàng đang làm nền.
“Tuyệt chiêu?? Chúng ta còn tuyệt chiêu gì nha?” Trần Nhược Hàm khó hiểu hỏi.
“Đến lúc đó con sẽ biết.”
Trần Hải Âu cũng không nói, hiện giờ còn chưa đến lúc.
Trần Nhược Hàm thì đầu óc mơ hồ, mà lúc này chú Dương của nàng cuối cùng cũng trở về, một bàn tay vỗ vỗ vai nàng: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“A, không có gì.”
Tiểu bạch hoa sợ hết hồn khi Dương Hạo đột nhiên trở về, nhưng nàng điều chỉnh rất nhanh, lập tức cười tươi như hoa, chờ Dương Hạo ngồi xuống thì lập tức dựa sát vào chú Dương của mình, làm nũng nói: “Chú Dương, sao chú đi lâu vậy, người ta rất nhớ chú nha!”
Trần Nhược Hàm nhìn như đang rúc vào trong ngực Dương Hạo mà làm nũng, nhưng thật ra đang ra sức hít hà mùi trên người hắn.
Đúng là có mùi nước hoa, nhưng là không quá nồng đậm.
Chứng tỏ chú Dương của mình có tiếp xúc tứ chi với nữ minh tinh kia, nhưng dường như không nhiều.
“Bàn công chuyện mà, Hùng Hiểu Nghiên cũng coi như là một nghệ sĩ có độ hot khá cao trong các nghệ sĩ dưới cờ của Thiên Mỹ, hàng năm kiếm được không ít tiền cho công ty.” Dương Hạo thuận miệng đáp một câu.
Tiểu bạch hoa khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, ánh đèn trong phòng yến hội chợt tối đi, mọi người biết nghi thức sắp bắt đầu, đại sảnh ầm ĩ lập tức yên tĩnh hơn không ít.
Theo sau là Hùng Hiểu Nghiên mặc một chiếc váy tím nhạt đi lên sân khấu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, tay cầm micro nói: “Các vị khách quý tôn kính, các vị. . .”
“Tôi là MC hôn lễ, Hùng Hiểu Nghiên. . .”
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, còn kèm theo không ít âm thanh hoan hô.
Tình cảnh này chỉ là chuyện nhỏ với Hùng Hiểu Nghiên, chờ tiếng vỗ tay lắng lại, nàng mới nói tiếp: “Nghi thức sẽ bắt đầu vào lúc 10:58, còn 5 phút nữa, mời mọi người trở về chỗ ngồi. . .”
Hùng Hiểu Nghiên tuy không phải MC hôn lễ chuyên nghiệp, nhưng nàng cũng từng làm MC cho mấy hôn lễ, thừa sức ứng phó với tình cảnh này, nàng còn rất hiểu tâm tư của khách khứa, trước khi nghi thức bắt đầu, nàng còn cố ý đi đến trước sân khấu để mọi người chụp ảnh rõ nét hơn chút.
Dù sao chuyện mình làm MC hôn lễ nhất định sẽ truyền lên mạng, như vậy không bằng phối hợp một chút, để mọi người chụp đẹp hơn, giảm thiểu góc độ bánh bèo.
Dưới sự chủ trì của nàng, nghi thức kết hôn được cử hành đâu vào đấy, mà Hùng Hiểu Nghiên chưa nói đến làm rất tốt, nhưng cũng không có chỗ sơ suất, trái lại vì thân phận minh tinh của nàng, khiến mọi người còn tập trung hơn.
Dương Hạo một tay chống cằm nhìn tiểu xe pháp, ngành giải trí phát triển đến bây giờ, nghệ sĩ đúng là phải đa tài đa nghệ, đóng phim, ca hát, MC… tất cả đều biết mới là một nghệ sĩ hợp cách.
Mà khi hắn đang suy tư, bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay nhỏ đặt lên đùi mình, hắn vô thức nhìn Tiểu bạch hoa một chút, người sau đang ra vẻ nghiêm túc nhìn lên sân khấu.
Nhưng động tác tay thì không có ý dừng lại, cũng may ánh đèn lờ mờ, hai người ngồi lại gần, cho nên người khác không nhìn thấy chuyện mờ ám bên dưới bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận