Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 144: Anh rể tổng tài bá đạo của ta

Chương 144: Anh rể tổng tài bá đạo của ta
Lúc này, Hà Mẫn ở bên cạnh vẫn còn ngẩn người.
Bà tổng hợp tất cả tin tức thành hai tin tức, một tin xấu và một tin tốt.
Tin xấu là: Con gái tìm một ông già đã ly hôn và nuôi con riêng.
Tin tốt là: Ông già này là tổng tài một tập đoàn lớn!
Như vậy vấn đề mới là, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
“Tiểu Dương đúng là có tiền đồ! Tuổi còn trẻ mà đã là tổng tài một tập đoàn lớn! Tâm Di nhà ta có phúc nha.”
Triệt để nhận rõ hiện thực, Trương Hồng Lệ cười ha ha.
Tổng tài có giá trị bản thân hơn trăm triệu, vậy còn không ôm chặt bắp đùi sao, chẳng may sau này cần dùng đến quan hệ này thì sao!
Bạch Văn Tùng ngồi bên cạnh thì buồn bực: Đã nói sẽ giúp mình một tay lại trực tiếp phản bội, chuyện con riêng kia cũng không nhắc đến nữa.
Được rồi!
Ai bảo người ta nghiền ép về kinh tế chứ!
Lúc này, Tôn Nam Nam đã kích hoạt điện thoại mới, sau khi nghe thấy thân phận của ‘anh rể’, tiểu nha đầu này lập tức sáng mắt lên.
Ngoài học tập ra, nàng cũng thích xem các loại tiểu thuyết tình cảm ở kênh nữ.
Cho nên hiện giờ kịch bản đang là ‘tổng tài bá đạo yêu chị gái ta’, ‘sự bá đạo của anh rể tổng tài nhà ta’, ‘sau khi biết anh rể là tổng tài bá đạo, ta nằm thẳng’…
Chị gái vạn tuế!
Người ta nhờ cha mẹ, mình nhờ chị!!
Hắc hắc…
Những thanh niên sau năm 05 bây giờ, tư duy cực kỳ sôi nổi, hơn nữa trưởng thành sớm hơn đời trước rất nhiều.
Tôn Nam Nam bỗng nhiên cảm thấy con đường sau này của mình rất rộng nha!
Ừm, chỉ cần chị mình cố gắng!
Mình liền có thể áo cơm không lo.
Hoàn mỹ…!
“Đừng chỉ trò chuyện, nào nào, uống rượu…”
Tôn Đức Hải nâng chén rượu lên.
Mà sau khi Tôn Tâm Di bộc lộ thân phận tổng tài của Dương Hạo, mọi người không hỏi đến chuyện ly hôn và con riêng nữa.
Tựa như tất cả chưa từng xảy ra.
Nàng yên lặng thở dài, đây chính là lòng người nha.
Tuy Tôn Tâm Di không quá coi trọng tiền tài, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận sức mạnh của tiền tài.
“Chị dâu, chị xem, Tâm Di có tiền đồ như vậy. Anh chị cũng nên đổi nhà rồi.”
Qua ba lần rượu, cô hai cười ha ha nói, bà chủ động nhắc đến việc này, cũng là muốn xem thái độ của người của con rể tổng tài này.
Xem người này có chịu bỏ tiền cho nhà mẹ vợ hay không, ít nhất cũng có thể thăm dò một phen.
Mà trên thực tế, Dương Hạo đang suy nghĩ làm sao để nói đến chủ đề nhà cửa, không ngờ cô hai lại hỗ trợ rồi!
Ừm, support cấp thách đấu!
Không phải cô hai thì không còn ai khác!!
“Nam Nam sắp lên đại học rồi, khi đó trong nhà chỉ còn tôi và Đức Cường, vậy còn đổi nhà làm gì.” Hà Mẫn lắc đầu.
Bà và Tôn Đức Cương đều là công nhân bình thường, còn phải nuôi hai đứa con, cuộc sống giật gấu vá vai, đâu ra tiền mà mua nhà chứ!
“Chị dâu, chị nghĩ vậy là không đúng rồi. Vất vả cả đời rồi, cũng nên hưởng phúc.” Trương Hồng Lệ nói tiếp.
Nghe cô hai nói, Tôn Tâm Di lại rất có cảm xúc, nàng lựa chọn làm huấn luyện viên thể hình, cũng có nguyên nhân rất lớn là vì tích tiền mua nhà cho cha mẹ, cải thiện hoàn cảnh sống.
Đáng tiếc, đến giờ nàng còn chưa tích đủ tiền, nhưng với tiền lương của nàng bây giờ, muốn tích tiền mua nhà ở Kinh Môn cũng không phải là chuyện khó.
Hà Mẫn cười lắc đầu, bà cũng muốn hưởng phúc, nhưng con gái nhỏ sắp lên đại học, chi tiêu bốn năm đại học này cũng không ít.
Còn mua nhà cái gì!
Cứ chống đỡ qua bốn năm này đi rồi tính sau!
Thời cơ chín muồi, Dương Hạo cười ha ha nói: “Dì, cháu cảm thấy cô hai nói đúng. Thật ra cháu và Tâm Di đã có ý nghĩ này từ lâu rồi. Cho nên lần sinh nhật này, còn chuẩn bị một bất ngờ cho dì và chú.”
“A? Bất ngờ??”
Hà Mẫn nghi ngờ nhìn về phía Dương Hạo.
Tôn Đức Cương vừa cầm chén rượu lên, chuẩn bị cụng ly với em trai cũng vô thức đặt chén rượu xuống.
Ngay cả Tôn Tâm Di cũng kinh ngạc nhìn về phía Dương đại ca của mình.
Nàng cũng không biết mình và Dương đại ca chuẩn bị bất ngờ cho che mẹ từ bao giờ.
“Tiểu Dương, bất ngờ này không phải là nhà chứ???”
Trương Hồng Lệ phản ứng rất nhanh, bởi vì chủ đề đang nói chính là nhà cửa.
Nghe bà nói vậy, ánh mắt của mọi người lại rơi vào người Dương Hạo, có chờ mong, có kinh ngạc, có rung động, cũng có không thể tin nổi!
Dưới ánh mắt của mọi người, Dương Hạo khẽ gật đầu một cái: “Ừm, chính là một căn nhà.”
“A!!! Là một căn nhà thật á!!!” Trương Hồng Lệ trực tiếp kêu lên.
Hai người Hà Mẫn và Tôn Đức Cương thì lại trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí ngay cả Tôn Tâm Di cũng nhìn Dương Hạo với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Tiểu Dương, cháu…”
Hà Mẫn há to miệng, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì cho phải.
Vị ‘con rể’ này vừa đến cửa đã tặng quà hơn trăm ngàn.
Kết quả bây giờ còn nói mua một căn nhà.
“Tiểu Dương, mua nhà ở đâu? Diện tích bao nhiêu?” Trương Hồng Lệ tò mò hỏi.
Thật ra không riêng gì bà tò mò, mà tất cả mọi người có mặt đều rất tò mò, ánh mắt lại hội tụ lên người Dương Hạo, chờ câu trả lời của hắn.
“Hay là đi xem nhà đi?” Dương Hạo cũng không trả lời, mà ra vẻ bí ẩn.
“Bây giờ có thể đi xem nhà sao??’
“Vậy thì đi thôi!!”
Trong khi nói chuyện, Trương Hồng Lệ đã đứng lên.
Bà thật sự rất muốn nhìn xem vị tổng tài này sẽ mua nhà thế nào.
“Chú dù, hay là đi xem một chút nhé?”
Dương Hạo nhìn về phía cha mẹ Di Bảo.
“Được!”
“Vậy thì đi xem một chút!”
Nếu là bình thường, Tôn Đức Cương có lẽ còn thận trọng một chút, nhưng bây giờ ông đã hơi say say, trái lại càng thản nhiên hơn.
“Chị dâu, đi thôi, dù sao cũng ăn uống đủ rồi!”
Trương Hồng Lệ lôi kéo Hà Mẫn.
Dương Hạo thì lại hỏi: “Nơi này có thể gọi tài xế lái thay không?”
“Gọi lái thay làm gì! Để tôi gọi hai người đến là được.”
Tiểu khu này có rất nhiều gia đình là nhân viên nhà máy nhiệt điện, mà Tôn Đức Cương làm ở nhà máy hơn nửa đời người, tự nhiên biết không ít người.
Nói xong, ông liền lấy điện thoại ra gọi: “Hồng Lâm, có nhà không, nếu rảnh thì qua nhà tôi một chuyến, giúp tôi một tay…”
“Tiểu Khải…”
Tôn Đức Cương cũng có quan hệ rất khá, giải quyết vấn đề ‘tài xế lái thay’ rất nhanh.
Thế là, mọi người cùng đi xuống lầu.
Tôn Đức Hải thì nhân lúc đi xuống lầu, hỏi: “Dương đại ca, đây là chuyện gì?”
“Như em thấy đấy thôi!”
Dương Hạo bắt đầu nói nhảm, hắn cũng muốn cho Di Bảo nhiều nước một niềm vui bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận