Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 254: Bạn trai của Manh Bảo

Chương 254: Bạn trai của Manh Bảo
“Xem ra nhiều tuổi hơn Manh Manh không ít, chắc phải 30 rồi.” Chị Vương là người ăn táo của Tiết Hoa, huống hồ còn là người cùng một phòng, không quan tâm trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt vẫn phải biểu đạt sự ủng hộ với Tiết Hoa.
Nữ ý tá nhỏ giọng nói một câu: “Xã hội bây giờ, hơn kém nhau 10 tuổi cũng là bình thường.”
Tiết Hoa thu hồi ánh mắt, buồn bực ăn cơm, lại cảm thấy thịt kho tàu không ngon miệng nữa.
Nữ y tá vẫn luôn chú ý đến Quan Manh Manh và Dương Hạo, thấy hai người lấy cơm xong đang tìm chỗ ngồi, nàng lập tức đứng dậy vẫy vẫy tay: “Bác sĩ Quan, ở đây.”
Nữ y tá này cũng ở cùng khoa, tên là Trần Giai.
Nàng lớn hơn Quan Manh Manh 2 tuổi, xem như người đồng lứa, nên có rất nhiều chủ đề chung, quan hệ không tệ.
Nghe thấy tiếng gọi, Quan Manh Manh nhìn về phía Trần Giai, tiếp đó liền nhìn thấy TIết Hoa và chị Vương, nàng hơi do dự một chút, tiếp đó liền dẫn Dương Hạo qua đó.
Thật ra Quan Manh Manh đưa Dương Hạo đến nhà ăn bệnh viện cũng là có tâm tư riêng, xem như là ‘hoa khôi’ của viện số 2, trong bệnh viện có không ít bác sĩ có ý với nàng, còn có không ít tiền bối hoặc lãnh đạo muốn giới thiệu bạn trai cho nàng.
Thậm chí trong mắt một ít lãnh đạo, nàng trẻ tuổi xinh đẹp đã trở thành ‘tài nguyên’, muốn giới thiệu nàng cho con cháu mà đối tượng họ muốn nịnh bợ.
Cho nên, nàng đưa Dương Hạo đến nhà ăn bệnh viện, cũng coi như tuyên bố mình đã có bạn trai, cũng có thể tránh không ít rắc rối.
Trưởng bối và lãnh đạo sẽ không giới thiệu bạn trai cho nàng nữa, đại đa số bác sĩ nam cũng sẽ từ bỏ ý đồ với nàng.
Nhà ăn bệnh viện sử dụng loại bàn dài sáu người, lúc này Tiết Hoa ngồi một mình một bên, chị Vương và Trần Giai ngồi đối diện gã.
Quan Manh Manh ngồi xuống bên cạnh chị Vương và Trần Giai, Dương Hạo thì ngồi đối diện nàng.
Sau khi hai người ngồi xuống, Trần Giai lập tức cười nói: “Bác sĩ Quan, đây là bạn trai cô đúng không? Không giới thiệu sao?”
“Dương đại ca, đây là y tá Trần Giai, đây là bác sĩ Vương.”
“Bác sĩ Tiết thì anh đã gặp rồi.”
Quan Manh Manh giới thiệu song phương.
Dương Hạo thì nở nụ cười chào hỏi ba người.
“Dương đại ca? Bác sĩ Quan, không phải bạn trai của cô sao?”
Trần Giai cảm thấy cách xưng hô của Quan Manh Manh với Dương Hạo rất thù vị, liền cười trêu.
Dương Hạo mở miệng giải thích: “Tôi lớn hơn Manh Manh hơi nhiều, cho nên cô ấy thích gọi tôi như vậy.”
“Vậy mạo muội hỏi một câu, anh Dương năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Trần Giai tò mò hỏi.
“35.” Dương Hạo đáp.
“A? 35 tuổi?”
Nghe thấy con số này thì Trần Giai hơi giật mình, bởi vì Dương Hạo nhìn qua cũng chỉ khoảng 30 thôi.
Chị Vương ở bên cạnh cũng giật mình, nàng vốn cho rằng Dương Hạo chỉ hơn Quan Manh Manh bảy tám tuổi thôi, không ngờ lại lớn hơn mười mấy tuổi, đây không phải là Dương đại ca, mà gọi chú Dương cũng được.
“Lớn hơn Manh Manh một chút. Cho nên, tôi cũng xấu hổ không dám ra tay nha!” Dương Hạo cười đùa.
Nhưng nghe lời này, Tiết Hoa lại cắn răng, bởi vì gã lại nghĩ đến âm thanh trong phòng khám.
Cmn, còn làm loại chuyện đó trong phòng khám, vậy mà còn nói xấu hổ không dám ra tay??
Có biết xấu hổ là gì không??
“Các cô bé bây giờ đều thích các ông chú nha!”
Chị Vương cảm khái mọt câu, sau đó nhìn Dương Hạo hỏi: “Tiểu Dương, cậu ở độ tuổi này, có phải chẳng mấy chốc sẽ kết hôn với Manh Manh không?”
Nàng đã 45 tuổi, gọi Dương Hạo một tiếng ‘Tiểu Dương’ cũng không quá.
“Việc này phải theo Manh Manh.” Dương Hạo không muốn trả lời chính diện, liền qua loa một câu.
“Manh Manh, đến khi đó đừng quên báo một tiếng, tôi muốn đi uống rượu mừng.”
“Ừm, nhất định sẽ báo.”
Quan Manh Manh đỏ mặt gật đầu, dù sao nàng cũng nhỏ tuổi, còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, hai ngày nay cha mẹ cũng hỏi nàng chuyện này, đều sợ cậu con rể vàng này chạy mất.
Chị Vương lại hỏi: “Tiểu Dương, đã chuẩn bị nhà kết hôn chưa?”
“Nhà thì đúng là có.”
Dương Hạo bỏ qua ‘nhà kết hôn’, chỉ nhắc đến nhà.
“Ở tiểu khu nào vậy? Nói không chừng chúng ta còn là hàng xóm!” Chị Vương này cũng khá nhiều chuyện, nhưng thật ra là đang thăm dò Dương Hạo.
Mà Trần Giai cũng rất tò mò với vấn đề này, vô thức nhìn về phía Dương Hạo.
Người đàn ông này lớn hơn Quan Manh Manh 13 tuổi, tuy ngoại hình không tệ, nhưng hơn kém nhiều tuổi như vậy, ít nhiều gì cũng phải có tiền mới được!
Lần trước gặp mặt, Tiết Hoa đã biết Dương Hạo là tổng tài, tài lực rất mạnh, nhưng gã không biết đối phương là phú ông ở đẳng cấp nào, cho nên cũng khá quan tâm đến vấn đề này.
“Tôi đang ở Tinh Vân Loan! Còn có một căn ở Giang Trung Hào Đình, nhưng đang sửa sang, sau này cũng có thể sẽ chuyển qua bên đó.”
Dương Hạo thành thật trả lời vấn đề của chị Vương.
Nhưng sau khi hắn nói xong, chị Vương, Trần Giai và Tiết Hoa đều sợ hết hồn.
Tinh Vân Loan?
Giang Trung Hào Đình?
Đây đều là tiểu khu cao cấp ở Giang Thành, một cái là tiểu khu căn hộ rộng lớn, một cái là khu biệt thự, ba người đều biết cả.
Ngây người giây lát, chị Vương không khỏi lúng túng.
Bởi vì nàng còn nói: nói không chừng là hàng xóm!
Kết quả người ta ở Tinh Vân Loan và Giang Trung Hào Đình, nàng kiếm tiền cả đời cũng không mua nổi nhà ở hai chỗ này!
“Tiểu Dương đúng là tuổi trẻ tài cao!” Chị VƯơng không khỏi cảm khái một câu.
“Tinh Vân Loan và Giang Trung Hào Đình đều là mấy chục triệu cất bước, anh Dương, anh cũng quá giàu rồi.” Trần Giai cũng phụ họa một câu.
Mà Tiết Hoa thì nhíu chặt lông mày, lúc trước gã còn nghĩ Dương Hạo có phải loại phú ông giả hay không, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người tự xưng tổng tài.
Nhưng phú ông giả thì không thể ở nôi Tinh Vân Loan và Giang Trung Hào Đình!
Tất nhiên, không bài trừ khả năng Dương Hạo đang chém gió, nhưng khả năng này rất thấp, bởi vì Quan Manh Manh nhất định sẽ biết.
Cho nên, thân phận phú ông của đối phương, khả năng cao là thật.
“Anh Dương, mạo muội hỏi một câu, anh làm việc gì nha?” Trần Giai lại tò mò hỏi.
“Tôi chen chân vào khá nhiều ngành nghề, cũng tương đối tạp!”
“Chắc hẳn mọi người đã nghe nói đến tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành!”
Dương Hạo thành thật trả lời, cũng không có ý trang bức.
Nhưng vấn đề là tập đoàn Nghiệp báo Giang Thành rất nổi tiếng ở bản địa Giang Thành, cho nên sau khi hắn nói cái tên Nghiệp báo Giang Thành này, vẫn rất có thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận