Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 517: Chút mưu kế của Mạnh Trà Trà

Chương 517: Chút mưu kế của Mạnh Trà Trà
Lưu Mỹ Ngọc lại trêu ghẹo: “Vũ Tình, có lẽ em phải bảo Dương đại ca mua lại tiệm buffet hải sản đó luôn mới đúng!”
“A? Mua lại??”
Miệng nhỏ của Tô Vũ Tinh lại há to hơn, ăn một bữa buffet hải sản 1000 mà nàng đã thấy xa xỉ rồi, kết quả vị chị gái xinh đẹp kia lại nói để anh rể mua cả tiệm buffet luôn.
Vậy phải bao nhiêu tiền chứ?
Nàng căn bản không dám tưởng tượng!
Tuy nhiên, sinh viên mỹ thuật vẫn có sức tưởng tượng rất phong phú, tuy cảm thấy không tưởng tượng nổi, nhưng đầu óc nàng vẫn hơi tưởng tượng về cảnh đó, sau đó cô nàng ăn hàng này lại bắt đầu nuốt nước miếng.
Đó chính là buffet hải sản Hải Yến đấy!
Nếu như mua lại thật, có phải mình có thể ăn mãi ăn mãi không? Nghĩ thôi cũng đã thấy thích rồi!!
Nhưng loại chuyện này cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
“Anh nhớ nhà hàng Hải Yến ở Hằng Long đúng không, vưa hay có thể đi dạo phố luôn!”
Dương Hạo nở nụ cười đề nghị.
“Tốt lắm!”
Mạnh Trà Trà nhảy cẫng, tuy tháng nào nàng cũng có một khoản tiền sinh hoạt, nhưng bởi vì chi tiêu khá nhiều, hơn nữa đã tạo thành thói quen chi tiêu, nên phí sinh hoạt hầu như đều rơi vào những món hàng hiệu kia, mỗi tháng đều không còn lại bao nhiêu.
Hiện giờ Dương Hạo muốn dẫn nàng đi mua đồ, Mạnh Trà Trà tất nhiên vui vẻ, nàng rất hiểu thực lực của chồng mình!
Khóe miệng Lưu Mỹ Ngọc cũng hơi cong lên, phụ nữ nha, đều thích dạo phố, tuy nàng không thiếu tiền, nhưng cũng có chút chờ mong, không biết mức độ tiêu phí của một đại gia trẻ tuổi như Dương Hạo sẽ ở đẳng cấp nào!
“Em lên nhà thay quần áo!”
Mạnh Trà Trà kéo tay Dương Hạo, ỏn ẻn hỏi một câu: “Chồng, anh có thể lên chọn giúp em không?”
“Thôi, em tự lên đi!’
Dương Hạo có thể không biết tâm tư của Mạnh Trà Trà sao?
Đó mà gọi là lên chọn giúp sao??
Em gọi anh lên lao động thì có!
Nếu không có nhiệm vụ trên người, Dương Hạo cũng không để ý, vừa hay có thể làm nhiệm vụ tuần của NPC luôn.
Nhưng vấn đề là cha hack đã cho nhiệm vụ, chỉ có 8 tiếng, mình không muốn lãng phí một tiếng ở việc này.
Chờ nhiệm vụ xong rồi nói!
“Ồ, được rồi!”
Mạnh Trà Trà hơi thất vọng chu mỏ một cái, tiếp đó liền đi lên lầu.
Lưu Mỹ Ngọc cũng đoán được đại khái ý nghĩ của Mạnh Ngọc Ngọc, chờ đối phương đi lên lầu, nàng mới cười ha ha trêu ghẹo: “Dương đại ca, hình như chị Ngọc Ngọc rất mong chờ anh đi lên cùng nha!”
“Ừm!”
“Vậy sao anh không đi lên?” Lưu Mỹ Ngọc tò mò hỏi.
“Không muốn để em và Vũ Tinh chờ quá lâu!”
Dương Hạo nhẹ nhàng nhún vai, dáng vẻ như em hiểu mà!
“Hì hì, vậy thì cũng đúng!’
Lưu Mỹ Ngọc cũng là người chơi già dặn kinh nghiệm, tự nhận kỹ thuật của mình rất mạnh, nhưng lúc trước nàng mất tận bốn năm mươi phút mới có thể thành công.
Cho nên, nếu Dương Hạo mà lên lầu, e rằng phải một tiếng sau mới xuống.
“Thay quần áo mà lâu như vậy ư??”
Tô Vũ Tinh ở bên cạnh chớp chớp mắt to hỏi một câu, mặt đầy hoài nghi nhìn Dương Hạo và Lưu Mỹ Ngọc, tiểu nha đầu này căn bản không biết, sau khi Dương Hạo lên lầu thì không phải thay quần áo, nàng vẫn quá ngây thơ.
“Tất nhiên là lâu rồi!”
“Vũ Tinh, sau này em sẽ biết.” Lưu Mỹ Ngọc nháy mắt với tiểu mỹ nữ này.
Vừa rồi nàng cũng nhận ra, dường như Dương đại ca rất có hứng thú với em gái xinh đẹp Tô Vũ Tinh này, thật ra chuyện này cũng bình thường, một em gái xinh đẹp như Tô Vũ Tinh, không chỉ Dương Hạo cảm thấy hứng thú, mà bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hứng thú.
“A. . .”
Tô Vũ Tinh cái hiểu cái không gật đầu một cái, dáng vẻ ngây ngốc rất đáng yêu.
“Vũ Tinh, em học ngành gì?”
Dương Hạo tươi cười nhìn em gái này.
“Em học quốc họa!” Tô Vũ Tinh thành thật đáp.
(quốc họa, tranh truyền thống)
“Quốc họa cũng không tệ!”
Dương Hạo gật gù, bỗng nhiên nhớ đến lần trước mình tặng cho cha của Manh Bảo một bức tranh, giá trị hơn 3 triệu.
Đồ cổ và tranh chữ rất đốt tiền, Dương Hạo cảm thấy sau này mình có thể quan tâm đến mảng này, ví dụ như nhiệm vụ ‘Thần Hào hệ phục cổ’ ngày hôm nay, nếu hắn mua tặng Tô Vũ Tinh mấy bức tranh, như vậy cày tiền rất nhanh.
Tuy nhiên, tùy tiện tặng tranh thì hơi đường đột, cần một thời cơ thích hợp.
Mạnh Trà Trà thay quần áo một mình nên rất nhanh, nàng thay một bộ váy dài của Chanel, lộ ra cái cổ trắng nõn và bờ vai đẹp, nhưng trước ngực lại rất kín, để cho người ta có một loại cảm giác ‘ôm đàn tỳ bà nửa che mặt’.
“Chồng, chúng ta đi thôi!”
Mạnh Trà Trà vừa xuống lầu đã trực tiếp khoác lên tay của Dương Hạo, tiếp đó còn rất tâm cơ mà dùng bộ phận mềm mại kia cọ cọ vào tay hắn.
Dương Hạo cười bóp nhẹ eo thon của Mạnh Trà Trà, nếu không có nhiệm vụ trên người, hắn thật sự muốn kéo Mạnh Trà Trà lên lầu làm nhiệm vụ tuần.
Nhưng cũng không vội, tối nay còn có nhiều thời gian.
“Mỹ Ngọc, tôi có thể ngồi chung xe với cô không?”
Đi ra khỏi trung tâm, Mạnh Trà Trà cười tủm tỉm hỏi Lưu Mỹ Ngọc một câu.
“Đương nhiên là được!”
Lưu Mỹ Ngọc đương nhiên không từ chối, nhưng nàng cũng hiểu mục đích của Mạnh Ngọc Ngọc khi làm như vậy, đơn giản chính là không muốn Dương Hạo ở cùng một xe với mình mà thôi.
Nhưng Lưu Mỹ Ngọc vẫn còn đánh giá thấp Mạnh Trà Trà, nàng không muốn để Dương Hạo và Lưu Mỹ Ngọc ở chung một xe, đây chỉ là một nguyên nhân.
Nàng còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó chính là để em họ Tô Vũ Tinh và Dương Hạo ở chung, nàng vẫn rất tin tưởng vào sức hút của Dương đại ca nhà mình, loại sinh viên ngây thơ như em họ Tô Vũ Tinh, tuyệt đối sẽ thích loại tổng tài bá đạo lại đẹp trai như Dương Hạo!
“Chồng, vậy anh đi xem của em với Vũ Tinh nha!”
Mạnh Trà Trà đưa chìa khóa xe Porsche Panamera của mình cho Dương Hạo.
Trước mắt Mạnh Trà Trà đã mua 2 chiếc xe sang, ngoại trừ chiếc Panamera này ra, nàng còn mua một chiếc Mercedes G300, hai chiếc xe này nàng thay phiên lái, hôm nay vừa hay đến lượt chiếc Panamera.
Dương Hạo lập tức hiểu ý của Mạnh Trà Trà, tiếp nhận chìa khóa xe rồi bóp nhẹ mặt nàng một cái: “Tối nay sẽ thưởng cho em!”
“Hì hì! Nói được thì làm được nha!”
Mạnh Trà Trà tươi cười gật đầu một cái, tiếp đó liền leo lên chiếc Koenigsegg của Lưu Mỹ Ngọc.
Sau khi ngồi vào ghế phụ, Mạnh Ngọc Ngọc liền nhịn không được mà cảm khái: “Mỹ Ngọc, đây là xe của cô à? Đẹp thật! Rất phong cách nha!”
“Xe của Dương đại ca! Nhưng anh ấy nói sẽ tặng cho tôi!”
Lưu Mỹ Ngọc nhún vai, hoàn toàn không nhắc đến nhiệm vụ, nàng nói vậy hiển nhiên là để tỏ vẻ Dương Hạo rất coi trọng mình.
“Sẽ tặng? Như vậy là còn chưa tặng rồi!”
Mạnh Trà Trà lập tức bắt được mấu chốt trong lời nói của Lưu Mỹ Ngọc.
“Chỉ là chưa sang tên mà thôi.”
“Nhưng đã đưa xe cho tôi đi rồi!”
Lưu Mỹ Ngọc không cam lòng yếu thế, lại cười ha ha bổ sung: “Lúc nãy Dương đại ca còn dẫn tôi đi công viên Tân Giang hóng gió nha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận