Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 174: Âm thanh này khá quen tai

Chương 174: Âm thanh này khá quen tai
Thẩm Minh Sơn nhìn lần đầu còn không nhận ra Dương Hạo, trong ấn tượng của hắn thì đối phương là shipper của Chuột Túi mà thôi, hình tượng vẫn dừng lại ở lúc mặc đồng phục shipper.
Mà người đàn ông trước mắt lại mặc âu phục vừa người, nhìn qua đã biết rất đắt, hơn nữa trên tay còn có mấy cái túi xách của các nhãn hiệu xa xỉ, tuy túi xách to nhỏ không đều, nhưng logo trên đó đã chứng minh đồ bên trong không rẻ.
Hắn không thể nào liên hệ hình tượng này với shipper.
Tuy nhiên, bởi vì Dương Hạo chủ động mở miệng, hắn tự nhiên phải nghiêm túc đánh giá người đàn ông vừa trao đổi ‘sâu’ với vợ cũ của mình.
Hơn nữa cmn vừa rồi hắn còn nghe được rất nhiều lời nói mà trước kia Vương Tuyết Như chưa từng nói với hắn.
Loại cảm giác này phải nói như thế nào đây!
Quả thực là khó chịu hơn cả khi biết mình bị cắm sừng!
“Là anh???”
Sau khi quan sát một lúc, Thẩm Minh Sơn kinh ngạc đến ngây người, miệng há hốc, mắt kính viền vàng trên sống mũi cũng run lên.
Hắn lập tức nhớ đến một màn ở cục dân chính.
Khi đó đối phương chỉ có thể vô văng cuồng mà phun đờm vào mặt hắn.
Mà bây giờ?
Cmn mày định trả thù đúng không!
Hắn không khỏi nghĩ đến một buổi sáng nào đó, khi mình về nhà lấy quần áo, thì cũng nhìn thấy bóng dáng của Dương Hạo!
Con mẹ nó!!
Lẽ nào hai người này cấu kết từ lúc đó?
Thẩm Minh Sơn cảm giác mình cao hơn mấy chục cm.
“Honey, sao thế?”
Lúc này, Cao Hải Kiều cũng đi ra ngoài.
Dương Hạo nhìn thấy đối phương, nhịn không được mà lắc đầu, cô gái này quá bình thường, căn bản không cùng đẳng cấp với Vương Tuyết Như.
Ừm, ông anh này có vẻ rất đói bụng!
Tuy nhiên, nghĩ lại cũng đúng thôi, dưới bình thường bình thường, chất lượng của phụ nữ bên cạnh đàn ông, đều có tỷ lệ thuận với số dư trong tài khoản của đàn ông.
Bây giờ, ông anh này đã chán nản xuống dốc, tuy vẫn giữ được công việc, nhưng cũng trở thành kẻ không nhà.
Miễn cưỡng coi như là ‘lão tiềm lực’!
Nhưng lại đàn ông này, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của các cô gái ưu tú.
Anh đã sắp 40 rồi, còn bắt bà đây phấn đấu với anh?
Ăn rắm đi thôi!!
Bà đây tìm đàn ông, chính là để hái quả đào được chứ!!
Dương Hạo lại nghĩ đến bên cạnh hình như chỉ óc 2, 3 phút.
Được rồi, cùng một công việc, ông anh này tiết kiệm 10 lần thời gian!
Người như vậy, sẽ có nhiều thời gian để phấn đấu cho cuộc sống tốt đẹp hơn!
Không sai!
Đàn ông đích thực sẽ không lưu luyến việc gánh hai chân trên vai, mà phải gánh trách nhiệm trên vai!
“Hai người cmn bắt đầu từ khi nào??”
Thẩm Minh Sơn có kích động muốn đánh người, hắn nắm chặt nắm đấm, nếu không phải Dương Hạo cao hơn hắn nửa cái đầu, còn to hơn hắn một chút, có lẽ hắn đã ra tay rồi.
“Giám đốc Thẩm, anh hỏi câu này rất có vấn đề đấy! Chẳng lẽ chỉ có phép quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn à? Anh cũng tìm niềm vui mới rồi, không cần phải quản nhiều như vậy đâu.” Dương Hạo thản nhiên đáp lại.
“Tôi ly hôn xong mới tìm!” Thẩm Minh Sơn cắn răng nói.
“Chúng tôi cũng ly hôn xong mới bắt đầu.” Dương Hạo nói xong lại ôm Vương Tuyết Như vào ngực.
“Mày.. Chúng mày…!!!!”
Thẩm Minh Sơn mặt mày dữ tợn, răng sắp bị cắn nát, nhưng cũng không phản bác được.
Hai người đều ly hôn, tự nhiên thoải mái.
Ai cũng không quản được ai.
Nhưng trong lòng hắn vẫn rất uất ức!
“Bà chủ, cần báo cảnh sát không?”
Lúc này, Triệu Lộ và Mao Sảng nghe thấy âm thanh đã chạy lên.
“Bà chủ???”
Thẩm Minh Sơn vô thức nhìn về phía Dương Hạo và Vương Tuyết Như.
“Không cần.” Vương Tuyết Như khoát tay, tiếp đó nói với Thẩm Minh Sơn: “Anh đi đường của anh, tôi đi đường của tôi. Chúng ta không ai liên quan đến ai, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Bà chủ? Cô là chủ tiệm này??”
Thẩm Minh Sơn căn bản là không nghe thấy Vương Tuyết Như nói cái gì, trọng điểm là xưng hô của hai nhân viên với Vương Tuyết Như.
Ly hôn không lâu, vợ cũ lại trở thành bà chủ của một quán cà phê!
Chỉ sợ vợ cũ đã dốc hết vốn liếng vào nơi này rồi nhỉ??
“Nếu biết tôi là chủ ở đây, sau này đừng đến nữa. Lộ Lộ, tiễn khách.”
Vương Tuyết Như nói xong liền kéo Dương Hạo đi xuống lầu, không để ý đến Thẩm Minh Sơn nữa.
Mà Thẩm Minh Sơn thì sững sờ tại chỗ, nửa ngày đều không lấy lại tinh thần.
Lúc này, Cao Hải Kiều tò mò hỏi: “Honey, đó là vợ cũ của anh?”
Trong lòng thì lại nghĩ, vợ cũ xinh đẹp như vậy mà lại ly hôn.
Hay là nói, tên này là người bị đá?
Ừm, rất có thể là bị đá.
Dù sao một cái là ba phút, một cái là 30 phút.
Hơn nữa người đàn ông kia rất đẹp trai, thuộc về loại cao to khỏe mạnh.
Nếu để nàng chọn một trong hai, nàng chắc chắn sẽ chọn Dương Hạo!
Không phải vì 30 phút có lực hấp dẫn, mà chủ yếu là thích cao.
Thẩm Minh Sơn bây giờ căn bản là không muốn nói chuyện, hắn không nói gì mà đi xuống lầu, quét mắt nhìn một vòng, đã không nhìn thấy bóng dáng của Vương Tuyết Như.
Trái lại thì nhìn thấy Dương Hạo cầm một đống túi mua sắm đứng ở cửa ra vào.
Mẹ kiếp, ly hôn với ông đây xong, cô lại lấy tiền nuôi mặt trắng già đúng không!
Thẩm Minh Sơn cũng không cho rằng một shipper như Dương Hạo có năng lực mua những đồ hiệu này.
Nhưng hắn lại nhớ đến lần gặp Dương Hạo ở Tinh Quang, khi đó bên cạnh đối phương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Chẳng lẽ tên này chuyên ngành ăn bám?
Thẩm Minh Sơn lại nghĩ đến việc ở trên lầu.
Con mẹ nó, dường như tên này cũng có vốn liếng để ăn bám thật.
Thẩm Minh Sơn thầm mắng một câu, đi đến ngoài tiệm và giễu cợt: “Tiêu tiền của phụ nữ đâu gọi là đàn ông!!”
“Anh đang nói tôi?” Dương Hạo cười nhìn ông anh mặt tái xanh này.
“Nói nhảm! Ngoài mày ra thì còn có ai? Nhiều tuổi rồi, còn cmn muốn làm mặt trắng già đúng không?”
Thẩm Minh Sơn hùng hùng hổ hổ.
Dương Hạo cười nhún vai: “Thật ra tôi cảm thấy, có thể ăn bám cũng là một loại bản lĩnh.”
“Có vài người, dù muốn ăn thì cũng không được nha. Đúng không mỹ nữ?”
Dương Hạo nói xong còn nháy mắt với Cao Hải Kiều.
A?
Cao Hải Kiều đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó mới hiểu ý trong lời nói của Dương Hạo, nàng còn vô thức gật đầu một cái.
Phú bà đều thích thân thể tốt, thời gian dài.
Loại người như Thẩm Minh Sơn, phú bà cũng chướng mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận