Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 372: Kiếm tiền còn nhanh hơn cướp

Chương 372: Kiếm tiền còn nhanh hơn cướp
Trong khi nói chuyện, xe cảnh sát đã tiến vào sân đồn cảnh sát.
Triệu Kim Long là thủ lĩnh của đám người gây sự, trực tiếp bị đưa vào phòng thẩm vấn.
“Sở trưởng Lý, cha tôi là Triệu Duyệt Sơn của Đăng Sơn, có quen biết lãnh đạo cục…”
Trải qua chuyện này, Triệu Kim Long cũng tỉnh rượu, đồng thời con hàng này bắt đầu sợ.
Muốn mang cha ra để cứu viện, đồng thời trên đường đến đây hắn cũng gọi cho cha mình rồi, lúc này hắn chỉ hi vọng cha mình có thể dẫn cứu binh đến đây nhanh một chút.
Lý Đông Lai cũng hết ý kiến với Triệu Kim Long, thầm nghĩ chỉ anh có chỗ dựa, Hoàng tổng không có chỗ dựa sao?
Nếu như chỗ dựa của song phương kém xa nhau, Lý Đông Lai sẽ xử lý được, dù sao xã hội bây giờ cũng là như vậy, tất cả quan hệ đều là một vòng lại một vòng, hắn chỉ là một phó sở trường (phó đồn) nho nhỏ, không đắc tội nổi mấy đại nhân vật kia.
Hiện giờ chỗ dựa của song phương đều rất cứng, hắn cũng chỉ xử lý theo việc chung, chờ chỗ dựa của hai bên đánh cờ xong là được.
“Cha anh là anh cũng không liên quan đến việc này, đây là chuyện của anh!”
“Nơi này có camera, tất cả lời anh nói đều được giữ lại làm bằng chứng…”
Lý Đông Lai chỉ chỉ camera bên cạnh, nói tiếp: “Tụ tập ba người trở lên, phá hoại tài sản công hoặc tư, đây là tội cố tình phá hoại tài sản, đồng thời cũng là hành động có tính chất xã hội đen, có thể lập án xử lý!”
“Cho nên, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu…”
Nghe thấy muốn lập án, Triệu Kim Long càng luống cuống, khuôn mặt bị đánh thành đầu heo cũng bắt đầu run rẩy.
“Sở trưởng Lý, anh cũng thấy tôi bị đánh nghiêm trọng như vậy, tên kia lại không bị làm sao, sao lại còn muốn định tội tôi rồi…”
“Cái này không công bằng!”
Lúc này, giọng nói của Triệu Kim Long cũng hơi run rẩy.
“Người ta là phòng vệ chính đáng, video quay rất rõ ràng.” Lý Đông Lai khoát tay: “Tiếp theo, tôi hỏi cái gì thì anh đáp cái đó.”
“Tên.”
“Triệu Kim Long.”
“. . .“
Khi Lý Đông Lai đang thẩm vấn Triệu Kim Long, một chiếc Passat màu đen dừng lại trong sân đồn cảnh sát, sở trưởng (trưởng đồn) đồn cảnh sát Tuyền Dương là Vương Hữu Sơn mang theo vẻ nghiêm túc xuống xe.
Vương Hữu Sơn đã tan làm từ sớm, nhưng vừa gội lại nhận được hai cú điện thoại, đều là lãnh đạo gọi đến, một cái là bảo Vương Hữu Sơn hòa giải vụ án của Triệu Kim Long, một cái khác thì bảo Vương Hữu Sơn xử lý theo lẽ công bằng.
Trước kia Vương Hữu Sơn cũng gặp chuyện tương tự rồi, hiển nhiên là song phương đều đang tìm quan hệ, hơn nữa cả hai đều có chỗ dựa rất cứng, vụ án kiểu này tương đối khó xử lý, một khi xử lý không tốt sẽ đắc tội với lãnh đạo, nhưng hết lần này đến lần khác, hai vị thần tiên gọi điện thoại đến, đều là người mà Vương Hữu Sơn không đắc tội nổi.
Vương Hữu Sơn đến được một lát, hai chiếc Rolls Royce lần lượt lái vào trong sân đồn cảnh sát.
Triệu Duyệt Sơn và Hoàng Đại Trung lần lượt xuống xe.
“Lão Hoàng, việc này không nhất thiết phải làm to chuyện, chúng ta cũng suýt trở thành thông gia mà, ông thấy đúng không?”
Triệu Duyệt Sơn đã hiểu tình hình, biết việc này mà xử lý không tốt, nói không chừng đứa con trai ngu xuẩn của mình phải đi vào đạp máy may, cho nên Triệu Duyệt Sơn rất khách khí.
Hoàng Đại Trung gật gù: “Thật ra tôi cũng không rõ tình hình lắm, đi vào nghe Tiểu Thanh nói thế nào đã.”
Hoàng Đại Trung tự nhiên cũng không muốn kết thù oán sâu đậm với Triệu Duyệt Sơn, nếu như bởi vì chuyện này mà cho Triệu Kim Long đi vào đạp máy may, Triệu Duyệt Sơn tuyệt đối sẽ trả thù, hơn nữa còn không từ thủ đoạn.
Mà loại người cấp bậc như Hoàng Đại Trung, bờ mông không có khả năng sạch sẽ, nếu như có người nhìn chằm chằm vào ông để gây sự, vậy cũng rất rắc rối.
Có câu nói rất hay: Không sợ kẻ trộm đánh cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương.
Cho nên hôm nay ông cũng ôm tam tư hòa giải, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì.
Lúc chưa đến, ông vẫn gọi điện thoại cho lãnh đạo mình quen, cũng không có yêu cầu gì, chỉ nói xử lý theo lẽ công bằng.
Dù sao xử lý công bằng thì con gái và ‘con rể’ của mình cũng nắm quyền chủ động.
Hai người đi vào đồn cảnh sát, lúc này Dương Hạo và Hoàng Thanh cũng đã làm ghi chép xong.
“Dương tổng, rất xin lỗi, chuyện hôm nay phải trách khuyển tử có mắt không tròng!”
“Tôi là người đời trước, thay khuyển tử xin lỗi ngài!”
Triệu Duyệt Sơn đi đến trước mặt Dương Hạo, khom người vái rất sâu, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Triệu Duyệt Sơn đã điều tra bối cảnh của Dương Hạo, người ta không chỉ là tổng tài Nghiệp báo Giang Thành, mà còn là tổng tài Truyền thông Thiên Mỹ, giá trị con người vài tỷ!
Mà tổng tài sản của Triệu Duyệt Sơn còn chưa được 1 tỷ, căn bản không đáng chú ý khi đứng trước mặt Dương Hạo.
Bởi vậy, sau khi biết con trai va chạm với Dương Hạo, Triệu Duyệt Sơn đã thầm mắng đứa con ngu xuẩn của mình vô số lần.
“Triệu tổng, tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng xin lỗi thì vẫn để con trai ông tự xin lỗi đi.”
“Ngoài ra, Triệu Kim Long dẫn năm người đến phá câu lạc bộ của tôi, còn muốn đánh tôi, chắc ông cũng biết tính chất của vụ việc này nhỉ!”
Dương Hạo nhún vai.
Triệu Duyệt Sơn là loại thương nhân cực kỳ điển hình, cáo già, biết tiến biết lùi, cũng có thể phán đoán tình hình.
Đều nói hổ phụ không khuyển tử, thế nhưng Triệu Duyệt Sơn lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như Triệu Kim Long, cũng là một việc khiến người ta khó hiểu.
Tuy nhiên, loại đời hai như Triệu Kim Long cũng không phải số ít.
Đoàn thể đời hai này thực ra rất cực đoan, có một số người trở thành tinh anh của xã hội, dù sao từ nhỏ bọn họ đã có tài nguyên giáo dục tốt hơn, lại thêm hoàn cảnh sống kia, mưa dầm thấm lâu nên cũng không kém được.
Mà có một số đời hai lại như Triệu Kim Long, tán gái, phá của, sống rất tiêu sái, nhưng điều kiện tiên quyết là không gây sự, càng đừng trêu vào người không nên dây vào!
“Dương tổng, tất cả tổn thất của câu lạc bộ, tôi sẽ bồi thường gấp đôi!”
“Cũng bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ngài!”
“Lát nữa tôi sẽ bảo Triệu Kim Long xin lỗi ngài!”
Triệu Duyệt Sơn trực tiếp tỏ thái độ của mình, trong lòng ông hiểu, nếu lúc này không nhận sợ mà cứng rắn, đó chính là đưa con trai mình vào ngục giam rồi.
Tuy ông cũng biết lãnh đạo trong cục, nhưng Hoàng Đại Trung cũng biết, mà nói không chừng vị Dương tổng này còn biết lãnh đạo to hơn kìa.
Cho nên, dùng quan hệ là vô dụng, chỉ có thể nhận sợ, nói xin lỗi, bồi thường tiền, cố gắng thỏa mãn nhu cầu của vị Dương tổng này.
“Dương tổng, ngài tính xem tổn thất bao nhiêu?”
Triệu Duyệt Sơn lại thành khẩn nói: “Tôi lập tức chuyển khoản cho ngài!”
Dương Hạo vẫn rất hài lòng với thái độ của Triệu Duyệt Sơn.
“Tiểu Thanh, em tính toán xem tổn thất bao nhiêu tiền?” Dương Hạo quay đầu hỏi Hoàng Thanh
“Sửa chữa phòng riêng phải hơn 500 ngàn, chỉ mấy cái đèn kia cũng đã hơn 300 ngàn rồi, dựa theo chu kỳ sửa chữa để tính, mỗi ngày sẽ tổn thất hơn trăm ngàn lợi nhuận, một tháng chính là ba bốn triệu, ngoài ra, họ còn đánh hai nhân viên bị thường, cũng phải bồi thường.”
“Thượng vàng hạ cám, tổng cộng phải 5 triệu.”
Hoàng Thanh đã tính toán tổn thất rồi, tất nhiên 5 triệu là nói quá lên rất nhiều.
Sau khi nghe xong, Triệu Duyệt Sơn chỉ gật đầu một cái, cũng không tỏ vẻ gì.
5 triệu, gấp đôi chính 10 triệu, vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận.
Hiện giờ phải xem Dương Hạo muốn bao nhiêu phí tổn thất tinh thần, thứ này không dễ tính, tất cả phải xem Dương Hạo nói thế nào.
“Triệu tổng, con của ông dẫn 5 người đánh tôi, đã tạo thành tổn thương không nhỏ với tôi.”
“Như vậy đi, bọn họ có sáu người, mỗi người bồi thường cho tôi 10 triệu, tổng cộng 60 triệu.”
“Cộng thêm 10 triệu bồi thường cho câu lạc bộ, tổng cộng là 70 triệu!”
Nghe Dương Hạo nói vậy, Triệu Duyệt Sơn vẫn luôn bình tĩnh lại xanh cả mặt, ông cũng biết Dương Hạo sẽ há mồm cắn một miếng to, nhưng không ngờ lại to đến mức này.
70 triệu!
Tiền này kiếm còn nhanh hơn cướp ngân hàng!!
“Dương tổng, không phải tôi không muốn bồi thường, mà tôi thật sự không bỏ được 70 triệu, gần đây việc kinh doanh rất khó khăn, vốn lưu động của công ty chỉ khoảng hơn 20 triệu. . .”
Triệu Duyệt Sơn lập tức tỏ thái độ, rồi lại bắt đầu khóc than.
Nghe vậy, Dương Hạo lại cười nói: “Không đúng, Triệu Kim Long còn nói bỏ 88.88 triệu làm lễ hỏi để cưới Tiểu Thanh mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận