Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 546: Vậy thì đi thôi

Chương 546: Vậy thì đi thôi
“Bạn trai chủ động muốn gặp cha mẹ!”
Vương Hiểu Vân lại mở miệng nói: “Văn Văn, cô phải vui mới đúng chứ!”
“Thế nhưng mà, tôi luôn cảm thấy hai tin nhắn này không giống với phong cách của Đông Đông!”
Mã Văn Văn sờ cằm suy tư, không biết nên trả lời thế nào.
Vương Hiểu Vân suy đoán: “Chắc là ý của chị gái anh ấy?”
“Ừm, có khả năng này!”
Mã Văn Văn cũng cảm thấy đây là ý của chị gái Đông Đông, nàng nghe Vu Đông Đông nhắc đến chị gái, nghe nói đối phương làm việc ở câu lạc bộ Hào Tước, còn là tầng quản lý.
Mã Văn Văn chưa từng đến câu lạc bộ Hào Tước, nhưng biết nơi này rất xa hoa sang trọng, có thể làm quản lý ở đó, chắc hẳn không đơn giản.
Ít nhất cũng là loại tinh anh chốn làm việc, hơn nữa còn như cá gặp nước ở trong câu lạc bộ, chắc là rất khôn khéo!
Nghĩ đến đây, Mã Văn Văn lại thấy áp lực, tuy nàng cũng đi làm ba năm rồi, nhưng hoàn cảnh công việc của nàng không sánh được với trình độ phức tạp của câu lạc bộ.
Vương Hiểu Vân đề nghị: “Hay là hỏi ý kiến cha mẹ cô đi?”
“Ừm, để tôi hỏi một chút.”
Mã Văn Văn cũng cho rằng nên hỏi ý kiến của cha mẹ, nếu họ muốn gặp mặt, vậy thì có thể trò chuyện một chút, dù sao mặc kệ là ý của bạn trai nàng, hay là ý của chị gái bạn trai nàng, đều là muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên này.
Tiểu khu Lục Thành.
Cát Mẫn đang thái thịt trong bếp, chồng Mã Tử Lương đứng ở cửa phòng bếp.
“Tôi cảm thấy chuyện của Văn Văn, chúng ta vẫn không nên can thiệp quá nhiều.”
“Nhiều khi can thiệp quá nhiều sẽ phản tác dụng, có lẽ con bé vốn muốn nói chia tay, nhưng vì chống đối chúng ta, nói không chừng lại kết hôn thật!’
Mã Tử Lương là giáo viên trung học, tiếp xúc với rất nhiều học sinh thời kỳ phản nghịch, nên tương đối hiểu tâm lý của người trẻ tuổi.
Cũng ví dụ như các học sinh yêu sớm trong lớp của ông, nếu ông can thiệp quá nhiều, song phương lại dính lấy nhau rất lâu, trái lại ông mà bỏ mặc không quan tâm, song phương chẳng được mấy ngày đã chia tay.
“Văn Văn yêu đương, tôi không có ý kiến.”
“Nhưng không thể yêu đương với một kẻ câm điếc! Nói còn không thể nói, còn yêu đương cái gì!!” Cát Mẫn lòng đầy căm phẫn.
“Haiz…” Mã Tử Lương thở dài: “Văn Văn cũng thật là, yêu đương với ai không được, lại tìm một người như vậy!”
Mã Tử Lương vừa nói vừa lắc đầu, thật ra so với vợ là Cát Mẫn, ông vẫn bao dung con gái hơn, thậm chí còn cảm thấy con gái và Vu Đông Đông yêu đương cũng không có vấn đề, chẳng qua là ông phải xuôi theo ý của vợ, thống nhất tư tưởng với vợ thì mới sống dễ chịu, đàn ông đã kết hôn đều hiểu chuyện này.
Đúng lúc này, điện thoại của Mã Tử Lương chợt vang lên.
“Là Văn Văn.”
Mã Tử Lương không nghe máy, mà vô thức nhìn về phía vợ.
“Bảo con bé về ăn cơm! Cũng không thể rời nhà trốn đi được!”
Cát Mẫn nói xong liền đặt dao phay xuống, xông qua.
Mã Tử Lương thì nghe máy, ông cười ha ha nói: “Văn Văn, hôm nay không tăng ca đúng không, mẹ con làm món sườn kho con thích nhất này, tan tầm nhớ về nhà ăn cơm.”
“Cha, con có chuyện muốn thương lượng với cha mẹ!”
Mã Văn Văn dứt khoát nói thẳng: “Phụ huynh của Đông Đông muốn gặp mặt cha mẹ, bàn chuyện sính lễ!”
“A?”
Nghe thấy con gái nói vậy, Mã Tử Lương lại ngẩn người, ông căn bản không nghĩ đến việc gặp mặt phụ huynh nhà trai gì đó.
Cát Mẫn ở bên cạnh tiếp lời: “Tên câm điếc kia không có cha mẹ cơ mà?”
“Là chị gái và anh rể của anh ấy!”
Mã Văn Văn cũng không bất ngờ khi mẹ ở ngay bên cạnh, đây là tác phong của Cát Mẫn, đừng nói là điện thoại của nàng, mà ngay cả đồng nghiệp của cha gọi điện thoại đến, mẹ cũng sẽ chạy đến bên cạnh để nghe.
Mẹ của nàng có lòng khống chế rất mạnh!
Mà nàng và cha chính là mục tiêu bị mẹ khống chế.
“Chị gái và anh rể?”
Cát Mẫn đảo mắt một vòng, nói: “Hôm trước mẹ đã nói muốn 5 triệu tiền sính lễ, bọn họ biết chuyện này không?”
“Họ có lấy ra được số tiền này không? Mà lại muốn bàn chuyện sính lễ với chúng ta?”
Mã Văn Văn không để ý việc này, mà nói tiếp: “Đông Đông đã đặt bàn, bảy giờ tối, ở ngay khách sạn Clyde.”
“Nếu cha mẹ muốn đi thì đi, không muốn thì con hẹn anh ấy khi khác!’
Thật ra Mã Văn Văn cũng rất rầu rĩ, nàng rất hiểu mẹ mình, hôm nay gặp mặt, nói không chừng sẽ tan rã trong không vui, như vậy chuyện của nàng và Vu Đông Đông càng khó khăn hơn.
Tuy Mã Văn Văn cũng không xác định mình thật sự muốn kết hôn với Vu Đông Đông, nhưng ít ra bây giờ rất vui vẻ, hơn nữa nàng cũng tán thành nhân phẩm của Vu Đông Đông, vẫn muốn tiếp tục hẹn hò với Vu Đông Đông, không định chia tay.
“Khách sạn Clyde? Là khách sạn gần siêu thị Vạn Gia à?”
Thật ra nhà Cát Mẫn rất gần khách sạn Clyde, tuy chưa từng vào, nhưng Cát Mẫn thường xuyên đến siêu thị Vạn Gia, vừa hay đi ngang qua.
“Vâng!”
“Vậy thì đi thôi, dù sao cũng gần nhà! Mẹ cũng muốn xem bọn họ muốn nói cái gì!”
Cát Mẫn vốn không định đáp ứng, bà tuyệt đối không cho phép con gái gả cho một người khuyết tật, nhưng đối phương lại hẹn gặp ở khách sạn năm sao, bà lại thấy hứng thú, muốn xem đối phương có ý gì.
Chờ Cát Mẫn cúp máy, Mã Tử Lương tò mò hỏi một câu: “Bà đổi ý rồi?”
“Dù sao khách sạn Clyde cũng gần nhà chúng ta, đi qua xem một chút thôi, ít nhất cũng có thể ăn ngon một bữa, đỡ phải nấu cơm.”
Cát Mẫn tính toán rất hay.
Nghe vợ nói vậy, Mã Tử Lương cũng không nói gì, mà khẽ gật đầu một cái, tiếp tục thống nhất tư tưởng với vợ.
Trong nhà Vu Cửu Cửu.
Dương Hạo gửi tin nhắn kai xong, lại như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ câu trả lời nào.
Vu Đông Đông lo lắng nhìn điện thoại, không biết nên làm gì.
Nội tâm hắn cực kỳ lo lắng, sợ bạn gái từ chối, lại sợ bạn gái đồng ý.
Từ chối thì hắn sẽ đau lòng.
Nhưng đồng ý thì hắn lại cực kỳ căng thẳng.
Cho nên lúc này Vu Đông Đông cực kỳ rầu rĩ, tay cầm đũa gắp từng hạt cơm.
Vu Cửu Cửu cau mày khi nhìn thấy cảnh này, đây là lần đầu tiên nàng thấy em trai mất hồn mất vía như vậy.
“Đông Đông, thả lỏng một chút.”
“Thật ra cũng không có gì đâu. . .”
Dương Hạo đã ăn được nửa bát cơm, mở miệng an ủi một câu, hắn cũng đoán được tâm tư của Vu Đông Đông, dù sao cũng là người từng trải.
Đúng lúc này, điện thoại của Vu Đông Đông rung lên một cái.
Là Mã Văn Văn trả lời, đồng ý gặp mặt!
Trên mặt Vu Đông Đông xuất hiện nụ cười, tiếp đó nụ cười kia đã biến mất, hắn đưa điện thoại đến trước mặt Dương Hạo, khẩn trương dùng ngôn ngữ tay hỏi: “Bây giờ em nên làm gì?”
Dương Hạo cười vỗ ngực nói: “Chuyện tiếp theo giao cho anh!”
“Em cũng nghe theo anh là được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận