Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 385: Đàn ông mãi mãi vẫn thích các cô bé 18 tuổi

Chương 385: Đàn ông mãi mãi vẫn thích các cô bé 18 tuổi
Lúc này, hai cô bé đi cùng Trần Nhược Hàm cũng tiến lên.
“Nhược Hàm, ông chú này không phải bạn trai cậu chứ??”
“Nhược Hàm, cậu tìm một ông chú thật à??”
Hai người vừa tò mò đánh giá Dương Hạo, vừa giật mình hỏi.
“Đúng thế, mình đã nói là thích các ông chú rồi mà!”
Trần Nhược Hàm ước gì hai vị bạn tốt này support cho mình, nàng thuận thế khoác tay Dương Hạo, còn cố tình cọ cọ chỗ mềm mại của mình vào tay của Dương Hạo.
“Chú Dương, đây là bạn cấp ba của em!”
“Người cao là Tô Văn Văn, hơi thấp là Chu Minh Nguyệt, hai người đều là sinh viên ngành nghệ thuật bên đại học Giang Thành.”
Trần Nhược Hàm giới thiệu về hai người bạn của mình, hôm nay hai người chạy đến đây là để quay video với Trần Nhược Hàm.
Hiện giờ, đừng nói là các cô bé học nghệ thuật như hai người này, mà chỉ cần là các nữ sinh viên có chút tư sắc thì đều kinh doanh tài khoản TikTok, mà tài khoản của Trần Nhược Hàm đang có hơn 500 ngàn, hai người muốn cọ một chút lưu lượng.
Kết quả Trần Nhược Hàm vừa mới đến cổng đón hai người, liền nhìn thấy Dương Hạo.
“Chào chú Dương…”
Tô Văn Văn cười tủm tỉm chào hỏi.
“Ông chú, chú bao nhiêu tuổi rồi?”
Chu Minh Nguyệt còn nhai kẹo cao su, nàng thổi bong bóng rồi tò mò hỏi.
“35!”
“A? Tận 35??”
Thật ra Dương Hạo trông rất trẻ, nhìn chỉ khoảng 30 tuổi.
Cho nên hắn nói 35, Tô Văn Văn và Chu Minh Nguyệt đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Vậy chú lớn hơn Nhược Hàm 16 tuổi?” Chu Minh Nguyệt đếm đếm ngón tay nói.
“Tuổi tác không phải vấn đề!”
Không chờ Dương Hạo mở miệng, Trần Nhược Hàm đã tiếp lời, tiểu bạch hoa này còn thân mật tựa đầu vào vai Dương Hạo nói: “Dù sao mình cũng chỉ thích chú Dương!!”
“A, đáng ghét thật!”
“Tự nhiên phải ăn cơm chó!”
Hai người đều trợn mắt.
Dương Hạo thì có chút bất đắc dĩ, thò tay vỗ mạnh một cái lên bờ mông vểnh cao của Trần Nhược Hàm, coi như là trừng phạt.
“Ưm, chú Dương, dùng thêm chút sức đi!”
Nằm ngoài dự đoán của Dương Hạo là, tiểu bạch hoa này còn ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, nhỏ giọng líu ríu một câu bên tai Dương Hạo.
Cmn!!
Khóe miệng Dương Hạo run rẩy, cái này cmn ai chịu nổi.
Tiểu bạch hoa có chút thủ đoạn!
“Nhược Hàm, bọn mình còn ở đây đấy!”
“Cậu coi bọn mình là không khí à!”
Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn một xướng một họa.
“Chú này, chú lừa Nhược Hàm đến tay, có phải nên mời bữa cơm không?”
“Đúng đúng, nhất định phải mời, còn phải là mời bữa tiệc lớn!”
Hai người lại một xướng một họa.
“Không có vấn đề, thích ăn ở đâu cũng được.”
Dương Hạo cũng khá vui vẻ, sảng khoái khoát tay, hiện giờ hắn đã hiểu vì sao đàn ông mãi mãi yêu thích các cô bé 18 tuổi rồi, không chỉ là vấn đề trẻ tuổi xinh đẹp, mà chủ yếu là một loại trạng thái.
Loại cảm giác thanh xuân hoạt bát của tuổi 18, là mãi mãi cũng không nhìn thấy trên người các phụ nữ như Vu Nhiễm Nhiễm!
Ở chung với các cô bé như Trần Nhược Hàm, nội tâm cũng hắn cũng trở nên trẻ tuổi hơn!!
“Ở đâu cũng được??”
Hai cô bé đều là hai mắt tỏa sáng.
Dương Hạo gật đầu cười: “Chú Dương không biết gạt người!”
“Chú, đây là chú nói đấy nhé!”
“Đừng trách bọn tôi quá ác nha…”
Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn đều rất vui vẻ, hai người trao đổi ánh mắt một cái, tiếp đó trăm miệng một lời nói: “Đi ăn ở ẩm thực Mitsui!”
Tiệm ẩm thực Mitsui trong miệng hai người là một nhà hàng Nhật tương đối có tiếng ở Giang Thành, tiêu phí trung bình 1000/ 1 người, cũng xem như nhà hàng tương đối cao cấp.
Tất nhiên, cái cao cấp này chỉ giới hạn ở nhận thức của Tô Văn Văn và Chu Minh Nguyệt, trong mắt những kẻ có tiền, 1000/ 1 người không tính là cao cấp gì.
Dương Hạo cũng biết nhà hàng này, khi chưa ly hôn thì hắn và Lý Mạn Thù từng đến đó ăn, khi đó Dương Hạo còn cảm thấy quá đắt, hai người ăn hết khoảng 3000.
Nhưng đối với Dương Hạo bây giờ mà nói, loại nhà hàng này chỉ này chỉ là muỗi.
“Ok!” Dương Hạo gật đầu.
“A!”
“Chú Dương hào phóng!”
“Chú Dương uy vũ!”
Thấy Dương Hạo đồng ý, hai người đều cực kỳ hưng phấn.
Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm cũng tươi cười, nàng không ngờ hôm nay còn có niềm vui bất ngờ, vậy mà lại gặp được chú Dương, còn có cơ hội ăn cơm chung, vậy mình nhất định phải bắt được chú Dương, bằng không phải xin lỗi cái duyên phận này rồi.
Dương Hạo dẫn ba cô bé đến bãi đỗ xe, chỉ vào chiếc YangWang U8 của mình, hỏi: “Ai biết lái xe?”
Hắn đã uống rượu, cho nên không thể lái xe.
“Chú Dương, em biết lái xe nha!”
Trần Nhược Hàm cười khanh khách nói, vừa tròn 18 là nàng đã đi thi bằng lái, chỉ thiếu một chiếc xe sang.
“Vậy lái đi!”
Nói xong, Dương Hạo trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
Trần Nhược Hàm thì hưng phấn ngồi vào vị trí lái: “Chú Dương, giúp em điều chỉnh ghế đi!”
Nàng quay đầu cầu viện Dương Hạo, trên thực tế là đang chế tạo cơ hội tiếp xúc thân mật với Dương Hạo, dù sao nút bấm điều chỉnh ghế cũng ở ngay dưới chỗ ngồi, Dương Hạo phải rướn người qua để ấn, tự nhiên sẽ tiếp xúc thân mật với Trần Nhược Hàm.
Dương Hạo liếc mắt đã nhận ra tâm tư của tiểu bạch hoa, nhưng hôm nay Trần Nhược Hàm mặc váy JK + tất chân, nên Dương Hạo cũng không ngại điều chỉnh giúp nàng. (váy JK, kiểu váy học sinh Nhật Bản)
Thế là, Dương Hạo trực tiếp rướn người qua, mặt cũng sắp dán vào đùi của Trần Nhược Hàm, tất chân bao quanh bắp đùi đẹp, nằm lên cực kỳ dễ chịu.
“A, lại ăn phải cơm chó!”
“Minh Nguyệt, mình cảm thấy chúng ta là dư thừa!”
“Ừm, chúng ta không nên lên xe.”
Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn ngồi ở hàng sau lại bắt đầu kẻ xướng người họa.
Trần Nhược Hàm thì mặt đầy hưởng thụ, còn duỗi tay sờ sờ đầu Dương Hạo, trong lòng thì nghĩ nếu Tô Văn Văn và Chu Minh Nguyệt không có ở trên xe thì tốt.
Nhưng hôm nay nếu không có hai người, nàng cũng không gặp được Dương Hạo, cho nên tất cả đều là duyên phận an bài, nàng vẫn phải cảm ơn hai vị bạn cũ này, trong lúc vô tình hai người đã hỗ trợ rất tuyệt.
Chờ Dương Hạo điều chỉnh ghế ngồi cho Trần Nhược Hàm xong, Tô Văn Văn mới tò mò hỏi: “Chú Dương, đây là xe gì nha?”
Nàng cảm thấy chiếc xe này cực kỳ sang chảnh, nhưng nàng lại không biết logo này.
“Văn Văn, đây là YangWang U8 nha!”
“Hơn 1 triệu đấy, đều nói là đồ chơi của kẻ có tiền!”
Chu Minh Nguyệt lại biết xe này, bởi vì cha nàng thường xuyên nhắc đến nó, nói là chờ có tiền nhất định phải mua một chiếc, không ngờ ông chú bạn trai của bạn mình lại có một chiếc, xem ra cũng là một đại gia.
“Oa, hơn triệu cơ á! Chú Dương quá giàu rồi!!”
Tô Văn Văn hai mắt sáng lên.
Lúc này, Dương Hạo cũng đã dạy cho Trần Nhược Hàm về thao tác cơ bản hộp số, người sau cài số tự động, một cước đạp ga lái ra khỏi bãi đỗ.
“Động lực quá mạnh nha!”
Trần Nhược Hàm chỉ nhấn nhẹ ga, mà cảm giác xe chạy rất nhanh.
Dương Hạo thì cười lắc đầu, nghĩ thầm: Một cô nhóc thì biết cái gì là động lực!
Thật ra không riêng gì Trần Nhược Hàm, đại đa số phụ nữ xem xe thì đều nhìn nhãn hiệu và ngoại hình đầu tiên, về phần động lực hay các chức năng khác thì đều xếp sau nhãn hiệu và ngoại hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận