Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 534: Để tôi trả

Chương 534: Để tôi trả
“Dương đại ca, em còn tưởng anh không cần em nữa!”
Hai người vừa gặp mặt , Quan Manh Manh đã vùi đầu vào ngực Dương Hạo, giọng nói có chút ủy khuất.
“Sao lại thế chứ! Chỉ là dạo này hơi bận thôi!”
Dương Hạo khẽ vuốt ve mái tóc dài của Quan Manh Manh, hắn không gặp Quan Manh Manh lâu như vậy, thật ra không liên quan gì đến công việc bận rộn, mà là vì phát hiện một bug nhỏ, nếu không làm nhiệm vụ tuần của NPC, thì phần thưởng sẽ càng ngày càng phong phú.
Khi hắn phát hiện cái bug này, Quan Manh Manh vừa hay là người thích hợp nhất để chứng thực cái suy đoán này của hắn.
“Thế nhưng mà, em rất nhớ anh nha!”
Manh Bảo là loại người thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì thì sẽ trực tiếp nói ra, nàng nhỏ giọng nỉ non, trong giọng nói còn mang theo vài phần ủy khuất.
Thời khắc này nói gì cũng không quan trọng, Dương Hạo nhẹ nhàng nâng mặt Quan Manh Manh lên, trực tiếp hôn lên môi nàng!
Không phải có cái emoji ‘đừng nói, hôn đi’ nha!
Rất hợp với hoàn cảnh này.
Đôi khi một trăm câu ‘anh nhớ em’ ‘em nhớ anh’, cũng không bằng một nụ hôn nóng bóng.
“Chồng, em muốn. . .”
Giọng nói nỉ non của Manh Bảo truyền vào tai Dương Hạo.
Thật ra Dương Hạo cũng đã cảm nhận được cơ thể xụi lơ của Quan Manh Manh, Manh Bảo chính là như vậy, một khi động tình thì cơ thể nàng sẽ mềm nhũn.
Thật ra không riêng gì Quan Manh Manh, mà rất nhiều phụ nữ đều như vậy.
Dương Hạo nhìn quanh một chút: “Nơi này chính là bãi đỗ xe của bệnh viện các em!”
“Về nhà!” Quan Manh Manh nhỏ giọng nói hai chữ.
Lúc trước Dương Hạo mua cho nàng biệt thự ở Thịnh Thế Giang Nam nha.
Sau khi Quan Manh Manh chuyển đến đó, đi từ nhà đến bệnh viện cũng chỉ mấy vài phút, thậm chí nghỉ trưa còn có thể về nhà ngủ trưa.
Bởi vậy, hai người có thể nhanh chóng đổi chiến trường.
Mười mấy phút sau, Dương Hạo đã bế Manh Bảo vào phòng tắm xa hoa sang chảnh. . .
Đinh!
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ của NPC số 4.
Ban thưởng: thẻ sản nghiệp sơ cấp x1.
Phòng ngủ bình tĩnh lại.
Âm thanh của cha hack vang lên trong đầu Dương Hạo.
Khá lắm!
Lại là sản nghiệp mấy trăm triệu!
Dương Hạo rất vui vẻ.
Sau khi gặp mặt, Manh Bảo đã cho hắn 800 điểm vui vẻ.
Lúc này lại kiếm được thêm một tấm thẻ sản nghiệp sơ cấp.
Trạm thứ ba trong ngày 520, kiếm mạnh!
Dương Hạo lại lao vào tắm rửa, kết quả lúc đi ra lại phát hiện Manh Bảo đã ngủ.
Nàng trực đêm, lại vận động kịch liệt gần một tiếng, Quan Manh Manh ngủ rất ngon, khóe miệng thậm chí còn có ít nước miếng.
Dương Hạo tiến đến bên giường, dùng ngón cái lau nước miếng ở khóe miệng của Manh Bảo, tiếp đó hôn lên trán nàng một cái, kết thúc hành trình ở trạm thứ ba của mình.
Đài truyền hình Giang Thành.
Hôm nay ‘Thần tượng của ta’ cũng có nhiệm vụ quay chụp, chương trình đương nhiên sẽ không đình chỉ vì một ngày lễ 520 của đám thanh niên trẻ tuổi.
Một giờ chiều chính thức ghi hình, nhưng Lý Mạn Ny lại đến sớm hơn 3 tiếng để trang điểm và chuẩn bị.
Tối hôm qua nàng và Dương Hạo đã hẹn nhau ăn cơm, nhưng bởi vì công việc nên không thể ra ngoài ăn, nên dứt khoát hẹn nhau ở đài truyền hình.
Dương Hạo cũng không quan tâm lắm, đến đài truyền hình cũng có thể gặp tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm một chút, còn cả Tiêu Ngâm Thu nữa.
Trong phòng nghỉ.
Lý Mạn Ny đang trang điểm, tâm trạng của nàng cực kỳ thấp thỏm và khẩn trương, bởi vì nàng biết lát nữa sẽ gặp được Dương Hạo.
Tuy hôm qua đã lấy hết dũng khí để nhắn tin, nhưng nàng vẫn không biết nên đối mặt với anh rể cũ của ngày xưa, và Dương đại ca của bây giờ thế nào.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa phòng nghỉ.
Lý Mạn Ny vô thức ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn vào gương trang điểm, xuyên qua gương để nhìn cửa phòng.
Nhưng người đi vào phòng lại không phải bóng dáng mà nàng mong đợi, mà là một cô gái hơi mập, đeo kính đen, trong tay còn ôm một bó hoa hồng.
“Cô Mạn Ny, đây là anh Vũ tặng cho cô, chúc cô 520 vui vẻ!”
Cô gái này là trợ lý của Lục Truyền Vũ, nàng nói xong liền thả bó hoa tươi ở chỗ trống bên cạnh Lý Mạn Ny.
“Giúp tôi cảm ơn anh Lục, nhưng tôi không nhận hoa!”
Lý Mạn Ny khách khí từ chối, ban đầu Lục Truyền Vũ đã biểu đạt hảo cảm với nàng, nên Lý Mạn Ny cũng biết đối phương có ý gì.
Nhưng Lý Mạn Ny vẫn chỉ duy trì khoảng cách xã giao bình thường với Lục Truyền Vũ, không cho đối phương có cơ hội đến gần mình.
“Cô Mạn Ny, nhiệm vụ của tôi chỉ là tặng hoa!”
“Nếu như mang hoa về, anh Vũ nhất định sẽ mắng tôi, mong cô hiểu cho!”
Cô gái ủy khuất nói một câu, tiếp đó vội vàng rời khỏi phòng nghỉ.
Nhìn bó hoa tươi kia, Lý Mạn Ny buồn bực lắc đầu.
“Chị Mạn Ny, có cần em trả lại không?”
Lúc mới quay ‘Thần tượng của ta’ thì Lý Mạn Ny không có trợ lý, Dương Hạo phát hiện chuyện này liền cưỡng chế nàng, bắt nàng phải nhận một trợ lý.
Người là do Dương Hạo bảo Lưu Thúy tìm hộ, tên Vương Giai, năm nay 20 tuổi.
Cô bé này tốt nghiệp cấp 3 là đã đi ra làm việc, làm việc rất đáng tin.
“Ừm, trả lại đi!”
Lý Mạn Ny gật đầu, hoa do Lục Truyền Vũ tặng, nàng chắc chắn sẽ không nhận.
“Vâng, em lập tức trả lại!”
Vương Giai ôm bó hoa đi ra khỏi phòng nghỉ, nàng vốn muốn trả bó hoa này cho trợ lý của Lục Truyền Vũ, kết quả đối phương đi rất nhanh, khi Vương Giai đi đến hành lang, thì đối phương đã trở về phòng nghỉ của Lục Truyền Vũ.
“Hoan Hoan, cô chờ một chút!’
Vương Giai cũng không biết tên đối phương, nhưng Lục Truyền Vũ vẫn gọi nàng là Hoan Hoan, nên Vương Giai cũng gọi như vậy.
“Hoa là do anh Vũ tặng! Nhận đi!”
Hoan Hoan trả lời một câu, tiếp đó lại gia tăng tốc độ, tranh thủ thời gian tiến vào phòng nghỉ của Lục Truyền Vũ.
“Thế nhưng mà. . .”
Vương Giai còn muốn nói gì, thì đối phương đã đi vào phòng.
Nàng buồn bực thở dài, tiếp đó lại cắn răng, với tình hình bây giờ, nàng chỉ có thể kiên trì đi vào phòng nghỉ của Lục Truyền Vũ.
Mà sau vài lần ghi hình, Vương Giai rất sợ tiếp xúc với Lục Truyền Vũ, đối phương có hình tượng hiền hòa trên màn hình, nhưng ở ngoài lại vô cùng kiêu ngạo, lúc nào cũng lạnh lùng với đám người nhân viên và trợ lý bọn họ.
“Sao thế?”
Ngay khi Vương Giai đang động viên bản thân, một giọng nói chợt vang lên sau lưng nàng.
“Dương tổng?”
Vương Giai quay đầu lại, tiếp đó liền nhìn thấy Dương Hạo.
Vương Giai nói thật: “Là thế này, Lục Truyền Vũ tặng hoa cho chị Mạn Ny, chị Mạn Ny không chịu nhận, muốn trả lại!”
“Lục Truyền Vũ?”
“Tặng hoa??”
Dương Hạo nhướng mày, hắn nghe nói Lục Truyền Vũ đã lấy lòng cô em vợ của mình trong ngày đầu tiên quay chụp ‘Thần tượng của ta’.
Khi đó Dương Hạo còn cố tình chạy đến làm chỗ dựa cho Lý Mạn Ny, hắn vốn cho rằng sau khi mình lộ mặt, Lục Truyền Vũ sẽ thu hồi cái suy nghĩ không thực tế này.
Không ngờ đối phương lại còn tặng hoa cho Lý Mạn Ny vào ngày 520!
Đây là ngại làm giám khảo quá an nhàn sao?
Dương Hạo thản nhiên nói: “Để tôi trả lại cho!”
“A?” Vương Giai kinh ngạc há hốc miệng: “Dương tổng, ngài muốn đi trả lại?”
“Ừm, để tôi trả!”
Dương Hạo nói xong thì trực tiếp cầm bó hoa tươi trong tay Vương Giai, hắn cũng muốn xem tên Lục Truyền Vũ này muốn làm gì!
………..
Đã bằng tác giả, tác chỉ ra 1 ngày 2 c, nên có bao nhiêu mình sẽ làm bấy nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận