Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 430: Gọi mẹ vợ là chị

Chương 430: Gọi mẹ vợ là chị
Mà đóa Tiểu bạch hoa này không biết là, hôm nay Dương Hạo đến chính là để làm nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ chính là thừa nhận quan hệ của hai người trước mặt họ hàng nàng, cho đóa Tiểu bạch hoa này đầy đủ cảm giác an toàn.
Cho nên Dương Hạo tự nhiên tiếp nhận thân phận của mình!
Mà Dương Hạo đến cũng làm đám trưởng bối chú ý, Trần Nhã Lệ dẫn bạn trai đến là bình thường, dù sao nàng đã ra ngoài làm việc.
Nhưng Trần Nhược Hàm mới 19 tuổi thôi, còn đang học đại học, kết quả dĩ nhiên cũng dẫn bạn trai đến.
Chủ yếu là người bạn trai này còn rất nhiều tuổi.
Trần Hải Anh và cậu ba của Trần Nhược Hàm là Trần Mậu Thịnh đều tò mò đánh giá Dương Hạo.
Sáng sớm đã bị Trần Hải Âu đánh mặt, nên tâm trạng Lưu Trương Hà không tốt lắm, chỉ cắm đầu hút thuốc, trong lòng đang nghĩ nên làm gì để tìm lại mặt mũi, nhìn thấy Dương Hạo đến thì lập tức sáng mắt lên.
Con người cô mới học năm hai, kết quả lại tìm một lão già!
Ừm, đúng là gen di truyền!
Lưu Trương Hà mở miệng hỏi một câu: “Cậu là bạn trai của Nhược Hàm?”
“Đây là dượng hai của em.” Trần Nhược Hàm ở bên cạnh giới thiệu.
“Chào dượng hai!”
Lưu Trương Hà năm hai 48 tuổi, lớn hơn Dương Hạo 13 tuổi, gọi đối phương một tiếng dượng cũng không có gì.
“Cậu năm nay cũng phải 30 rồi nhỉ?” Lưu Trương Hà phun một ngụm khói, trực tiếp hỏi tuổi.
“Năm nay đã 35.” Dương Hạo cười đáp lại, không hề cố kỵ vấn đề tuổi tác.
“A?”
“35 tuổi??”
Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Dương Hạo trông rất trẻ tuổi, cũng chỉ khoảng 30 thôi, cho nên khi hắn nói mình 35 tuổi thì tất cả đều giật mình.
Đương nhiên, giật mình không chỉ là vì Dương Hạo 35 tuổi, mà còn là tuổi tác chênh lệch giữa hắn và Trần Nhược Hàm!
Mọi người tưởng rằng hai người chỉ hơn nhau 10 tuổi thôi, không ngờ lại tạn 16 tuổi!
Trần Hải Anh phản ứng lại trước, vô cùng ngạc nhiên nói: “Vậy cậu chỉ nhỏ hơn Hải Âu có 4 tuổi??”
Dương Hạo gật đầu cười: “Đúng vậy, chỉ kém hơn chị Âu bốn tuổi!!”
Cmn, cái gì cơ??
Gọi ‘mẹ vợ’ là chị??
Quá trâu!!
Nghe thấy Dương Hạo nói vậy, mọi người đều ngẩn ngơ.
Lưu Trương Hà lại bắt được cơ hội, quệt miệng nói: “Đây không phải làm loạn sao! Hơn 16 tuổi mà cậu còn không thấy ngại! Nhược Hàm nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cậu đã nhiều tuổi rồi, lẽ nào cũng không tự hiểu lấy mình??”
Lưu Trương Hà không làm gì được Trần Hải Âu, bắt đầu tìm chuyện để bắt bẻ.
Dương Hạo nhướng mày, lạnh lùng nhìn Lưu Trương Hà một chút, người này rõ ràng là đang bới lông tìm vết mà!
Mà Dương Hạo cũng không phải quả hồng mềm, hắn trực tiếp diss lại: “Tôi yêu đương với con gái của ông à? Có phải ông quản hơi rộng rồi không?? Tôi và Nhược Hàm yêu đương, tôi đồng ý, Nhược Hàm đồng ý, chị Âu cũng đồng ý, ông cmn là cái thá gì??”
Dương Hạo không thèm nể nang gì Lưu Trương Hà, chỉ là người qua đường mà thôi, tưởng ông đây là quả hồng mềm à???
“Cậu nói chuyện với trưởng bối như vậy sao??”
Lưu Trương Hà không ngờ Dương Hạo lại có thái độ cứng rắn như vậy, không hề nể mặt mình, mặt mo lập tức tái nhợt.
“Có người trưởng bối nào như ông sao? Ông cũng xứng?”
Dương Hạo cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm cũng căng mặt nói: “Dượng hai, dượng quản quá rộng rồi đấy, cháu yêu đương thì có quan hệ gì đến dượng?”
“Mẹ cháu còn không quản cháu kìa!”
Bầu không khí lập tức cứng đờ
Lưu Trương Hà bị diss cho mặt mo đỏ bừng, bởi vì buồn bực nên muốn dùng thân phận trưởng bối để răn dạy hai câu, tìm cảm giác tồn tại.
Theo gã thì một tên ‘con rể mới’ nhiều tuổi như Dương Hạo đến gặp mặt họ hàng của bạn gái, theo lý mà nói thì phải khách khí mới đúng, kết quả đối phương không thèm nể nang gì.
Cháu gái Trần Nhược Hàm cũng hát đệm theo, để cho gã cực kỳ bị động, dù sao người ta cũng nói đúng, người ta yêu đương thì liên quan gì đến gã!
“Nhược Hàm, cha chị nói cũng vì tốt cho em thôi!”
“Hai người hơn nhau quá nhiều tuổi, cha chị chỉ lo em bị người ta lừa thôi, có lòng tốt lại bị em nói như vậy!”
Lưu Viện Viện đứng ra bảo vệ cha mình.
“Tốt với em?”
Trần Nhược Hàm hừ lạnh một tiếng, đừng thấy Tiểu bạch hoa bình thường yếu yếu đuối đuối mà nhầm, hoàn cảnh trưởng thành đặc thù đã sáng tạo ra cá tính cứng cỏi và bất khuất của nàng, hơn nữa Tiểu bạch hoa toàn thân đều là gai, nàng cũng biết rõ thái độ của đám họ hàng này với nhà mình là thế nào.
Cho nên mặc kệ là chị họ Lưu Viện Viện, hay là dượng hai Lưu Trương Hà, trong mắt nàng cũng chỉ có cái danh hiệu họ hàng mà thôi.
“Có một số người, thích dùng câu ‘tốt cho ai đó’ để quản những việc không liên quan đến mình, hoặc là thỏa mãn tư dục cá nhân của bản thân!”
Trần Nhược Hàm mặt lạnh diss lại: “Loại tốt này thì nên giữ lại đi, không ai cần đâu!”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay là ngày vui, đừng nói mấy chuyện này!”
Cậu ba Trần Mậu Thịnh đứng ra hòa giải, ông cũng cảm thấy cháu gái tìm một người bạn trai hơn 16 tuổi thì có chút không hợp thói thường.
Nhưng Lưu Trương Hà nói cũng hơi quá đáng, nào có ai mới gặp mặt đã nói như vậy.
“Nhược Hàm, ngồi bên chỗ chị đi.”
Trần Nhã Lệ chỉ chỉ ghế bên cạnh mình, nàng vẫn tính là chiếu cố cô em họ Trần Nhược Hàm này, thỉnh thoảng sẽ đến trường học thăm em họ, vừa rồi cũng là nàng nhắn tin hỏi Trần Nhược Hàm đã đến chưa.
Trần Nhược Hàm gật đầu, tiếp đó kéo Dương Hạo ngồi xuống bên cạnh Trần Nhã Lệ.
Chờ Dương Hạo ngồi xuống, Vương Soái cười ha ha nói, còn thuận tay đưa một điếu thuốc qua: “Ông anh, làm việc gì vậy?”
Vương Soái cảm thấy hứng thú với ông anh có tuổi lại cua được Trần Nhược Hàm này.
“Tự kinh doanh thôi.”
Tiểu bạch hoa của mình không giới thiệu tên này, nên Dương Hạo chỉ qua loa một câu.
“Anh Dương, đây là bạn trai tôi, Vương Soái!”
Trần Nhã Lệ giới thiệu một câu.
Dương Hạo khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Kinh doanh gì vậy? Có cơ hội tôi cũng ủng hộ một chút!” Vương Soái cười ha ha truy hỏi.
Mà cha con Lưu Trương Hà và Lưu Viện Viện đều vểnh tai lên nghe, họ cũng rất tò mò với người bạn trai hơn 16 tuổi này của Trần Nhược Hàm, dù sao song phương cũng vừa gặp mặt đã náo loạn không vui, bọn họ tự nhiên muốn biết lai lịch của kẻ mình mới đắc tội.
“Mở một tiệm lẩu. . .”
Dương Hạo cố tình nói như vậy.
Mà cha con Lưu gia thì âm thầm thở phào một hơi, chỉ là một chủ tiệm lẩu mà thôi, có lẽ có chút tiền, nhưng đắc tội thì đắc tội thôi!
“Thì ra ông anh làm ăn uống, lúc trước tôi cũng mở một tiệm nướng, chúng ta xem như là đồng nghiệp đấy!”
Vương Soái cười phun sương mù, nếu đối phương chỉ là chủ một tiệm lẩu nhỏ, gã cảm thấy mình vẫn có cơ hội đào Trần Nhược Hàm.
Mặc kệ là đào đến công ty làm streamer, hay là chơi trò quy tắc ngầm, thì gã cảm thấy mình vẫn còn cơ hội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận