Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 153: Vốn là già rồi

Chương 153: Vốn là già rồi
“Cô là Lý Mạn Thù??”
Khi Lý Mạn Thù đang tuyệt vọng, bà chủ quán cà phê bưng khay đi đến.
“Cô biết tôi??”
Bà chủ không quen biết này lại gọi tên mình, làm Lý Mạn Thù rất giật mình.
“Chỉ có thể nói là biết.”
Vương Tuyết Như đáp một câu, sau đó đặt ba ly cà phê trong khay lên bàn: “Tôi mời.”
Nói xong nàng kéo ghế và ngồi xuống.
“Cô là ai? Sao lại biết tôi?” Lý Mạn Thù cảm thấy ánh mắt của người này nhìn mình rất không đúng.
Bởi vì nàng nhìn thấy vẻ khiêu khích và xem thường trong ánh mắt kia.
“Bởi vì cô là vợ cũ của Dương đại ca. Cho nên, tôi biết cô.”
Vương Tuyết Như cũng không nhắc đến Thẩm Minh Sơn, bởi vì nàng đến chào hỏi là muốn kích thích cô vợ cũ ác độc này, cũng coi như là giúp Dương đại ca hả giận.
“Dương đại ca? Dương Hạo???”
Mắt Lý Mạn Thù chợt trợn trừng trừng, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin mà nhìn bà chủ trước mặt, không khỏi nhớ đến chuyện nữ nhân viên kia kia.
Quán cà phê này là bạn trai bà chủ tặng!
Chẳng lẽ bạn trai trong miệng nhân viên kia chính là chồng cũ Dương Hạo của mình??
Chuyện này…
Không thể nào!!!
Lý Mạn Thù bỗng nhiên cảm thấy thế giới này thật hoang đường, người và việc mình hâm mộ, dĩ nhiên lại cmn đều là chồng cũ cho.
“Nếu như cô không rời đi, có lẽ Dương đại ca cũng không có thành tựu như bây giờ! Thậm chí cô cũng không thể ngồi uống cà phê ở đây. Bởi vì quán cà phê này, là Dương đại ca tặng tôi.”
Vương Tuyết Như căn bản là không vòng vèo, điểm nhấn chính là ‘chân thành’, có gì nói đó.
“Cô… hai người quan hệ từ bao giờ???”
Lý Mạn Thù nắm chặt nắm đấm, mở miệng chấn vấn.
“Đương nhiên là sau khi hai người ly hôn. Tôi không giống một số người, còn chưa ly hôn đã tìm nhà dưới.”
Vương Tuyết Như nhún vai, vị thiếu phụ xinh đẹp này cũng rất biết xỏ xiên.
“Cô…”
Lý Mạn Thù có chút thẹn quá hóa giận, muốn mắng lại nhưng căn bản là vô lực phản bác, bởi vì người ta nói thật.
“Tôi nói những chuyện này cũng không có ý gì khác. Chỉ là muốn khuyên cô một câu, đừng làm phiền cuộc sống của Dương đại ca! Là người cũ, tốt nhất là như đã chết, đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau!”
Dứt lời, Vương Tuyết Như đứng lên, chỉ chỉ cà phê trên bàn: “Muốn uống cà phê thì có thể đến đây, miễn phí! Dù sao nếu không có cô, thì cũng không có quán cà phê này.”
Nói xong, Vương Tuyết Như quay người rời đi.
Thật ra nếu nhắc đến Thẩm Minh Sơn, Vương Tuyết Như cho Lý Mạn Thù một cái tát cũng không quá đáng.
Nhưng Vương Tuyết Như bây giờ đã không quan tâm chuyện đó, nàng chỉ muốn giúp Dương đại ca hả giận thôi.
Mà Vương Tuyết Như không biết là, thật ra Lý Mạn Thù vừa mới đi đả kích như ngũ lôi oanh đỉnh.
Nàng bổ thêm một đao, gần như muốn mạng của Lý Mạn Thù rồi!

Lý Mạn Thù rời khỏi quán cà phê.
Nàng không còn mặt mũi ở lại đây nữa, bà chủ kia nhìn như yếu đuối, nhưng mỗi câu nói đều cực kỳ sắc bén!
“Đào Dĩnh, cậu nói mình nên làm gì bây giờ?”
Lý Mạn Thù nhìn bạn thân, hữu khí vô lực mà hỏi một câu.
“Dưới tình huống này, tái hôn có lẽ là không thể rồi. Nghe ý của bà chủ kia, cô ta và Dương Hạo cũng có một chân, cộng thêm tiểu tam kia, chính là hai người!”
“Lúc trước không nhận ra Dương Hạo này lại là một tên lăng nhăng như vậy!!”
Đào Dĩnh bĩu môi, nhưng lại bổ sung: “Thế nhưng mà, bây giờ Dương Hạo đã phát đạt, có phụ nữ nhào lên người cũng là bình thường!”
“Mình không cam tâm! Thời gian vất vả thì đều là mình, tại sao phát đạt rồi mà mình lại không được cái gì??” Lý Mạn Thù cắn răng, mặt mũi tràn đầy không cam lòng.
Mà Đào Dĩnh thì hơi nhíu mày, tuy tam quan của nàng không ổn lắm, nhưng nàng cũng biết quá trình ly hôn của vị bạn thân này.
Hiện giờ Lý Mạn Thù nói như vậy, quả thực là khiến nàng thấy hơi cạn lời.
Chị em này, cô vất vả lúc nào vậy?
Vừa đến lúc vất vả nhất, cô là người bỏ chạy đầu tiên kìa!
Trên mạng có câu nói: Mặt trời lặn phía tây cô không bồi, Đông Sơn tái khởi cô là ai!
Khi người ta phá sản, cô phủi mông liền chạy.
Bây giờ người ta phát đạt, cô liếm láp mặt lại muốn tái hôn!
Mặt mũi đối với cô mà nói, quả thực chính là vật người thân mà!!
Trong lòng Đào Dĩnh không khỏi oán thầm, nhưng mặt ngoài thì an ủi: “Hay là tìm Dương Hạo trò chuyện xem thái độ của anh ta thế nào.”
Lý Mạn Thù gật đầu: “Ừm, để mình gửi wechat cho anh ta.”
Nói xong nàng liền mở wechat, trong một thời gian rất dài, nàng đều lười mở cái khung chát này, coi như gửi tin cũng là vênh váo đắc ý, mà bây giờ nàng lại cẩn thận cân nhắc từng câu từ, sợ nói nhầm.
Rầu rĩ hơn nửa ngày, chữ trong khung chat là: Nhớ Hề Hề, muốn đi thăm con.
Gửi qua.
Kết quả đáp lại nàng là một dấu chấm than màu đỏ!
Chuyện này…
Tên này lại block mình!
Lý Mạn Thù nhớ mấy ngày trước mình vẫn có thể gửi tin, sau khi nàng biết Dương Hạo mua Porsche cho em gái thì từng gửi tin nhắn, tuy không nhận được câu trả lời nhưng vẫn có thể gửi được.
Mà bây giờ, Dương Hạo lại trực tiếp block nàng!
Tinh Vân Loan.
Ba người uống đến hơn 11 giờ mới nghỉ.
Sau khi đưa tiễn đôi Ngọa Long Phượng Sồ là Lưu Tử Phong và Ngụy Phát Tài, Dương Hạo tựa ở cửa nhà, để mình tỉnh táo lại một chút.
Hôm nay rất vui vẻ, không cẩn thận liền uống hơi nhiều.
“Anh rể, anh không sao chứ?”
Lý Mạn Ny cầm một ly trà gừng giải rượu đến, lo lắng nhìn Dương Hạo.
“Không sao, chỉ hơi choáng.”
Dương Hạo cầm ly trà uống một ngụm, Lý Mạn Ny thì thuận tay đóng cửa nhà, sau đó cau mày nói: “Anh rể, ở tuổi anh không nên uống nhiều rượu như vậy.”
Nghe vậy, Dương Hạo nhìn cô em vợ mà mình nhìn lớn lên này một chút: “Cho nên, em nói là anh già rồi?”
“A…” Lý Mạn Ny ngẩn người, tiếp đó chu miệng nói: “Vốn là già rồi…”
Hôm nay nàng hơi giận, nói chính xác hơn thì không phải giận, mà là lo lắng.
Đây là lần đầu nàng thấy anh rể uống nhiều như vậy, khiến nàng hơi lo lắng, dù sao anh rể cũng có tuổi rồi, không phải thanh niên mới đôi mươi.
Cho nên, lúc này cô em vợ này có chút phản nghịch.
Dương Hạo thì lại bật cười: “Tuổi tác chỉ là giả tạo, thật ra anh rể em rất trẻ trung, sau này em sẽ biết.”
Lý Mạn Ny không hiểu ý trong lời này lắm, chỉ thúc giục hắn uống trà gừng, tiếp đó đỡ hắn về phòng ngủ chính.
Nhưng khi đến phòng ngủ chính, Dương Hạo đã say bảy tám phần liền vấp chân, trực tiếp ngã ra giường, Lý Mạn Ny đỡ hắn cũng không may mắn thoát được, cũng ngả lên người anh rể mình.
A!
Lý Mạn Ny cực kỳ hoảng sợ, vùng vẫy bừa một phen, mới thoát khỏi ngực anh rể, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ bừng bừng.
Đây là lần đầu tiên nàng và anh rể có hành động vượt quá giới hạn như vậy.
Tuy không phải cố ý, nhưng hai người ôm nhau nằm trên giường, vẫn là quá mập mờ.
“Anh rể, anh nghỉ sớm đi, sáng mai em đưa Hề Hề đi học.”
Lý Mạn Ny vứt xuống một câu, rồi trốn ra khỏi phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận