Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 170: Dẫn con dâu về nhà

Chương 170: Dẫn con dâu về nhà
“Dương tổng muốn dẫn cậu về nhà? Đây là chuyện tốt!”
Từ Nhã Lỵ lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nàng là bạn thân từ nhỏ của Tôn Tâm Di, thật lòng hi vọng Tôn Tâm Di có thể sống tốt.
“Chọn quà thì phải xem dự toán của cậu là bao nhiêu.” Từ Nhã Lỵ lại bổ sung.
“11 triệu.” Tôn Tâm Di nói.
“Bao nhiêu cơ???”
Bởi vì trong phòng làm việc, nên Từ Nhã Lỵ vẫn luôn nói rất nhỏ, nhưng sau khi nghe thấy con số 11 triệu này, nàng không khỏi kêu lên một tiếng.
Khiến cho Vương Băng Như đang bận rộn cũng phải đưa mắt nhìn về phía hai người.
“Bao nhiêu? Tâm Di, cậu lặp lại lần nữa.” Từ Nhã Lỵ điều chỉnh tâm lý, hỏi lại lần nữa.
“11 triệu.” Tôn Tâm Di nhỏ giọng lặp lại.
“Cậu xác định là chữ triệu???”
Từ Nhã Lỵ tràn đầy vẻ không dám tin.
“Ừm.” Tôn Tâm Di gật đầu: “Vừa rồi Dương đại ca lại chuyển cho mình 10 triệu để tiêu vặt.”
“10 triệu!! Tiền tiêu vặt???”
Mắt Từ Nhã Lỵ trợn trừng trừng, nhãn cầu sắp rớt ra ngoài.
“Ừm, Dương đại ca nói vậy.”
Tôn Tâm Di cũng cảm thấy việc này rất ảo ma.
Mình tìm một bạn trai.
Cho mình 10 triệu tiêu vặt, bảo mình mua gì thì thua!
Nếu như đăng bài lên TikTok, đại khái sẽ nhận được các bình luận như:
“Mau mau, mau tìm bác sĩ gọi cô ấy tỉnh dậy.”
“Tránh ra, tôi có ba bích, tôi lên trước!”

“Dương tổng cũng chúng ta quá giàu rồi! Tiền tiêu vặt mà cũng dùng đơn vị triệu ư? Còn không mau sinh cho Dương tổng 10 đứa con trai đi!!!” Từ Nhã Lỵ cũng chấn động không thôi.
“Dừng dừng, cậu nói xem, nên chuẩn bị quà gì mới tốt?”
Tôn Tâm Di xoa trán, dự toán cao thì không gian lựa chọn quá lớn, nàng lại không biết nên chuẩn bị thứ gì.
“Việc này phải bàn bạc kỹ hơn. Phải thăm dò sở thích của cha mẹ Dương tổng trước, xem họ cần gì, tiếp đó hốt thuốc đúng bệnh!” Quân sư Từ Nhã Lỵ sờ cằm nói.
Tôn Tâm Di khẽ lắc đầu: “Thế nhưng mình nào biết cha mẹ Dương đại ca thích gì chứ.”
“Việc này đơn giản, giao cho mình.” Từ Nhã Lỵ nở nụ cười như đã tính trước.
“Ừm ừm, vậy thì nhờ câu, sau khi thành công sẽ mời cậu ăn tiệc.” Thấy Từ Nhã Lỵ có biện pháp xử lý, Tôn Tâm Di lập tức tỏ thái độ.
“Một bữa cơm mà đòi đuổi mình? Này, đây là hạng mục lớn trên 10 triệu đấy!” Trên mặt Từ Nhã Lỵ lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Mình muốn chiếc túi xách LV kia.”
“Chỉ cần cậu giải quyết được chuyện này, vậy thì không phải vấn đề.”
Đối với Tôn Tâm Di mà nói, chuyện này mới là quan trọng nhất.
Văn phòng.
Dương Hạo nhận điện thoại của mẹ Hà Ngọc Phân.
“Tiểu Hạo, chủ nhật chú hai con làm tiệc đầy tháng cho cháu nội, con có về không?”
Chú hai Dương Quốc Cường có một một trai một gái, năm ngoái con trai kết hôn, trước mắt đã được ôm cháu trai.
Thật ra tuần trước mẹ đã nói chuyện này với Dương Hạo rồi, bây giờ cố ý gọi đến để xác nhận lại.
“Vâng, thứ bảy con về.”
Dương Hạo cho câu trả lời khẳng định.
“Được, mẹ sẽ làm cơm cho con và Hề Hề. Rất lâu rồi không gặp Hề Hề, cũng không biết tiểu nha đầu này có nhớ bà nội không.”
Nghe thấy Dương Hạo sẽ trở về, giọng nói của Hà Ngọc Phân có thêm vài phần vui mừng.
“Hỏi xem đã tìm được ai chưa…”
Lúc này, trong điện thoại truyền ra âm thanh của một người đàn ông, là cha Dương Quốc Dân, hiển nhiên là ông đang ở bên cạnh.
“Tiểu Hạo, nghe thấy không, cha hỏi con đã tìm được ai chưa?”
Dương Hạo cười ha ha hỏi lại: “Vậy cha mẹ muốn con tìm hay là không muốn con tìm?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Chú hai con đã ôm cháu rồi kia!! Ngày nào cũng chạy đến khoe khoang.”
Tiếng thở phì phò của Dương Quốc Dân lại truyền ra từ điện thoại.
“Được rồi, vậy con sẽ dẫn một cô con dâu trở về trước! Xem hai người có hài lòng hay không, nếu không hài lòng, chúng ta đổi lại.”
“Còn không hài lòng thì đổi lại? Con cứ mang một người về trước đi đã!”
Dương Quốc Dân càu nhàu trong điện thoại, ông năm nay đã 61 tuổi, tiếc nuối lớn nhất là chưa có cháu trai.
Đối với người thế hệ như bọn họ mà nói, không có cháu trai là tương đương với tuyệt hậu.
Ông sẽ chết không nhắm mắt.
Lúc trước khi con trai chưa ly hôn, ông còn có hi vọng.
Sau khi con trai ly hôn, hi vọng này đã không còn.
Vì thế mà ông còn bệnh nặng một trận.
Còn vì bực bội mà không thèm để ý đến tên con trai này trong thời gian dài.
Thật ra người già đôi khi rất giống trẻ con, bạn cho họ một viên kẹo thì họ sẽ vui vẻ rất lâu, nếu bạn làm họ tức giận, họ sẽ không để ý đến bạn.
Lúc này, Dương Quốc Dân cũng đang tranh cãi với con trai!
Mặc dù biết ly hôn là lỗi của con dâu, nhưng theo ông thì lỗi lầm thế nào thì chưa nói, nhưng tốt xấu gì cũng phải sinh cho Dương gia một đứa con trai đã.
Về phần cháu gái Hề Hề, theo ông thì thủy chung vẫn là người ngoài.
Trưởng thành sẽ gả ra ngoài!
Hết cách rồi, rất nhiều người thế hệ trước đều có tư tưởng như vậy.
Dương Hạo còn gặp một cặp cha mẹ chồng khóc rống lên chỉ vì con dâu sinh con gái.
“Tiểu Hạo, con sẽ dẫn con dâu về thật à?” Giọng Hà Ngọc Phân truyền ra từ điện thoại.
“Đừng nói là một, hai ba cái cũng được.”
Dương Hạo cười trêu, hắn hiện giờ đều đối xử với cha mẹ như trẻ con, thỉnh thoảng gọi điện thoại sẽ trêu chọc họ vui vẻ, cho nên nói chuyện không hề ràng buộc.
“Bà xem đi, không có câu nào là thật! Còn trông chờ nó dẫn một cô con dâu về?? Nó biết trở về đã là không tệ rồi!!” Giọng của Dương Quốc Dân lại truyền đến.
Dương Hạo còn chuẩn bị ba hoa vài câu với cha mẹ, kết quả có người gõ cửa phòng.
“Hai vị lão đồng chí, con có việc phải làm rồi, cứ vậy đi nhé, thứ bảy trở về rồi nói.”
Dương Hạo nói một tiếng, tiếp đó cúp điện thoại.
Là Thái Mỹ Thần gõ cửa, vị chủ nhiệm này tuy cầm tiền lương của người làm thuê, nhưng lại làm việc của tổng tài, nhập chức mấy ngày mà đã bận túi bụi.
“Dương tổng, những tài liệu này cần ngài ký tên. Những thứ này cần ngài trả lời.”
Thái Mỹ Thần ôm chồng tài liệu đã chia làm 2 nhóm, đặt ở trước mặt Dương Hạo.
“Chủ nhiệm Thái vất vả rồi.”
Dương Hạo khách khí một câu, tiếp đó yên lặng sử dụng một tấm thẻ học tập, còn nói thêm: “Chủ nhiệm Thái, là thế này, tôi muốn nghe cô phân tích về nội dung của những tài liệu này.”
“Chúng ta cùng tham khảo.”
Tuy lười biếng rất thoải mái, nhưng cha hack đã cho thẻ học tập, Dương Hạo vẫn phải hấp thu một ít kiến thức hữu dụng, cũng không thể làm một tổng tài như con rối mãi được.
Có năng lực mà không muốn làm, và không có năng lực không làm được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Dương Hạo cho mình một mục tiêu, cho dù sao này có chưởng quỹ vung tay không quan tâm và quản lý, thì cũng phải làm một chưởng quỹ hiểu biết.
Không thể để người bên dưới nói cái gì là cái đó được.
Vậy thì đúng là thành tổng tài bao cỏ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận