Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 151: Vào ở Tinh Vân Loan

Chương 151: Vào ở Tinh Vân Loan
“Còn chưa vào nhà mà đang sang chảnh như vậy rồi!”
“Cuộc sống của kẻ có tiền, quả nhiên không phải thứ dân ngu cu đen như chúng ta có thể tưởng tượng!”
Từ Văn Thiến lại cảm khái một câu.
Hề Hề thì lại đến trước người Dương Hạo, hưng phấn hỏi: “Nơi này là nhà chúng ta ư?”
“Đúng, là nhà chúng ta!”
Dương Hạo bế tiểu nha đầu lên, tiếp đó quét mặt mở cửa nhà, lại thả Hề Hề xuống đất: “Đây chính là nhà mới của chúng ta!”
“OA… rộng quá….”
Hề Hề chạy vào phòng khách, nhìn chung quanh, ánh mắt rõ ràng là không đủ dùng.
“A!! Đây chính là Tinh Vân Loan trong truyền thuyết nha!!”
Từ Văn Thiến cũng hét lên, cũng chạy theo Hề Hề đến phòng khách, tiếp đó một lớn một nhỏ liền chạy loạn ở trong nhà.
Lý Mạn Ny cũng là lần đầu nhìn thấy một căn nhà rộng lớn như vậy, nhưng nàng trầm ổn hơn Từ Văn Thiến nhiều, sẽ không la hét như Từ Văn Thiến.
Nàng đi theo bên cạnh Dương Hạo, tò mò hỏi: “Anh rể, nhà này rộng bao nhiêu m2?”
“688m2.”
“A? Quá rộng rồi!” Lý Mạn Ny thầm líu lưỡi.
“Có giữ phòng cho em, có thể đến ở bất cứ lúc nào.”
“Lát nữa anh dẫn em đến chỗ quản lý tòa nhà để ghi chép khuôn mặt.”
Dương Hạo vừa nói vừa dân Lý Mạn Ny đi đến gian phòng ngủ của nàng.
Đối diện phòng ngủ chính là hai gian phỏng, Dương Hạo đổi gian phòng nhỏ thành thư phòng, mà gian phòng lớn thì là phòng của Lý Mạn Ny.
“Phòng ngủ rộng thật!”
Gian phòng này gần 30m2, cộng thêm phòng vệ sinh và phòng quần áo, diện tích phải hơn 40m2. So với gian phòng ngủ mười mấy m2 của Lý Mạn Ny bây giờ thì tự nhiên là rộng hơn rất nhiều.
Nhưng Lý Mạn Ny còn chưa nhìn thấy phòng ngủ chính của Dương Hạo và phòng của Hề Hề, bằng không thì nàng sẽ không cảm khái như vậy.
“Dì, phòng ngủ của con rất xinh đẹp! Con dẫn dì đi xem!”
Lúc này Hề Hề chạy đến kéo tay Lý Mạn Ny, nhảy cẫng và hoan hô.
Hiển nhiên là tiểu nha đầu này đang muốn chia sẻ vui sướng với dì.
“Ừm, đi xem nào.”
Lý Mạn Ny cũng rất hứng thú, cùng Hề Hề đi đến phòng công chúa.
Lúc này, Từ Văn Thiến tìm được Dương Hạo, mong chờ hỏi: “Dương đại ca, phòng của em đâu, là gian nào?”
Dương Hạo cười ha ha đáp: “Chính là gian phòng gần nhà bếp.”
“A? Phòng bảo mẫu??” Từ Văn Thiến buồn bực.
“Anh gọi đó là phòng khách.” Dương Hạo cười đáp một câu.
Phòng bảo mẫu, đó là cách nói của EQ thấp.

Tiểu khu Phú Hải Lan Loan.
Lưu Tử Phong đi đón Ngụy Phát Tài.
Hai người đều mang người nhà theo, lúc này Phùng Lệ Na đang ngồi ở tay lái phụ.
Mà Ngụy Phát Tài và vợ Diêu Giai Tuệ thì ngồi ở hàng sau.
Song phương biết nhau qua Dương Hạo, nhưng cũng đã quen biết vài chục năm, rất thân.
Sau khi lên xe, Ngụy Phát Tài mở miệng trêu chọc“Phong huynh, tôi thấy Hạo ca gửi định vị ở Tinh Vân Loan! Người trúng sổ xố kia không phải là Dương Hạo chứ?”
“Hạo ca được thừa kế một món di sản, xem phim Hello Mr. Billionaire chưa? Giống như Vương Đa Ngư vậy!”
Lần trước Lưu Tử Phong đã đoán như vậy, Dương Hạo thấy người anh em này tìm lí do hộ mình thì cũng chấp nhận luôn.
“A? Cái này cũng quá ảo ma rồi! Thà ông nói là Hạo ca có hệ thống hoặc trùng sinh luôn đi!”
Ngụy Phát Tài cười trêu, hắn vẫn luôn thích văn học mạng, thời đại học còn tham gia câu lạc bộ văn thơ của trường.
Cũng xem không ít các tác phẩm nối tiếng trong và ngoài nước, nhưng đọc sách văn học quá mệt, bình thường làm việc đã mệt mỏi rồi, thỉnh thoảng mới có thời gian rảnh, đọc mấy thứ đó làm gì.
Về sau liền đâm đầu vào trong biển tiểu thuyết mạng, cho nên rất quen thuộc với hệ thống hay trọng sinh gì gì đó.
“Lại nữa, tiểu thuyết mạng ông cũng tin!” Lưu Tử Phong cười lắc đầu.
Mấy người vừa cười vừa nói, rất nhanh đã đi đến Tinh Vân Loan tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Thành.
“Không dám tưởng tượng, Hạo ca lại có nhà ở Tinh Vân Loan!”
Nhìn cổng chính đầy khí thế, Ngụy Phát Tài không khỏi cảm khái.
“Đây có là gì, Hạo ca là có mệnh đại phú đại quý.” Lưu Tử Phong cười ha ha nói.
Ngụy Phát Tài gật đầu, tiếp đó cảm khái: “Đời này tôi không có mệnh đó, cũng chỉ đi làm thuê thôi.”
“Lão Ngụy, ông sai rồi.” Lưu Tử Phong phản bác, tiếp đó hỏi: “Chúng ta là ai?”
“Chúng ta là ai??”
Ngụy Phát Tài nhìn Lưu Tử Phong với vẻ mờ mịt, sau đó nói: “Tôi là Ngụy Phát Tài, còn ông là Lưu Tử Phong!”
“Không không không, đó là trước khi Hạo ca phát đạt! HIện giờ Hạo ca đã phát đạt, chúng ta chính là trợ thủ đắc lực của Hạo ca!” Lưu Tử Phong đắc ý nói.
“Ngọa Long Phượng Sồ mới đúng!”
Diêu Giai Tuệ nhịn không được mà diss một câu, nàng và Lưu Tử Phong cũng rất quen, nên không cần khách khí.
“Đúng đúng, chị Tuệ nói rất đúng.” Phùng Lệ Na cũng phụ họa.
Trong khi nói chuyện, mấy người đã đến cửa ra vào, Dương Hạo đã báo trước, nên Lưu Tử Phong báo tên xong thì được đi vào.
Không chỉ như vậy, còn có nhân viên an ninh dẫn bốn người đến tòa nhà số 1 của Dương Hạo.
Đi thang máy lên tầng 28, Dương Hạo đã chờ ở cửa.
Ra khỏi thang máy, Lưu Tử Phong cười ha ha nói: “Hạo ca, chúc mừng chuyển đến nhà mới!!”
Hắn và Ngụy Phát Tài cũng không đến tay không, Lưu Tử Phong mang theo một bức tranh, Ngụy Phát Tài thì ôm một bình hoa to dùng để trang trí, hai người còn chuẩn bị lì xì, coi như rất có lòng.
“Cmn! Thì ra 688m2 là rộng như vậy!!”
Sau khi vào nhà, Lưu Tử Phong nhịn không được mà văng tục.
“Tôi còn sợ mình đi lạc kìa!” Ngụy Phát Tài cũng mở miệng.
Mà Phùng Lệ Na và Diêu Giai Tuệ thì đều khiếp sợ và tò mò đánh giá căn nhà này.
Lúc trước Phùng Lệ Na nghe em họ Quan Manh Manh nói về căn nhà 688m2 này, nhưng nghe nói và nhìn thấy tận mặt là hai chuyện khác nhau.
Khi nàng đứng trong căn nhà này thì vẫn khiếp sợ không thôi, cùng lúc đó thì cũng thấy sốt ruột thay cho em họ.
Em còn không cố gắng thì sẽ mất cơ hội đấy!!
Lý Mạn Ny cũng biết Lưu Tử Phong và Ngụy Phát Tài, hơn nữa còn gặp rất nhiều lần, nên cũng không xa lạ gì.
“Phòng ăn bên này, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”
Dương Hạo mời đầu bếp chuyên nghiệp đến nhà, các món ăn sắc hương vị đầy đủ đã lên bàn.
“Đúng vậy, hôm nay không say không về!”
“Lão Ngụy, đừng sợ nha…!”
Lưu Tử Phong là người thích uống nhất trong ba người, hôm nay dĩ nhiên càng phải uống.
Mọi người vào chỗ, tiếp đó mỗi người một ly.
“Lão Ngụy, nhà thơ của chúng ta, có phải ông nên ngâm một câu thơ không?” Lưu Tử Phong cười trêu.
Ngụy Phát Tài nhún vai: “Tôi cũng có một câu thơ muốn tặng cho Hạo ca!’
“Nói đi!”
Dương Hạo gật đầu với Ngụy Phát Tài.
Vị độc giả lâu năm tiểu thuyết mạng và đã từng là nhà thơ này hít sâu một hơi, sau đó nói: “Trường phong phá lãng sẽ có lúc, thẳng treo vân phàm tế thương hải!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận