Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 171: Cậu em có ý nghĩ của mình!

Chương 171: Cậu em có ý nghĩ của mình!
Thái Mỹ Thần thật ra còn không hiểu rõ tâm tư của vị tổng tài này lắm, nhưng nếu lãnh đạo đã có lời, nàng cứ làm theo là được.
Thế là, trong hai giờ tiếp theo, Thái Mỹ Thần bất tri bất giác đã dạy cho vị tổng tài này một khóa học sinh động về quản lý xí nghiệp.
Thái Mỹ Thần thuộc loại có năng lực nhưng không có bối cảnh, nếu như chỉ nói đến năng lực, nàng không hề kém hơn vị từng phục vụ tổng tài trước, nhưng lăn lộn ở chỗ làm việc, nói năng lực quan trọng thì đúng là quan trọng, nói không quan trọng thì cũng không quan trọng.
Trừ phi bạn là loại tuyệt thế thiên kiêu, cường giả Đấu Đế, có khả năng trấn áp tất cả.
Bằng không thì bối cảnh, lựa chọn, kỳ ngộ… mãi mãi cũng xếp trên năng lực.
Thời trung học có dạy: Thiên lý mã thường có, Bá Nhạc thì hiếm có.
Quốc gia có hơn 1 tỷ người, thật sự là không thiếu nhân tài.
Thiếu chính là người có cặp mắt phát hiện nhân tài!
Hơn nữa, có rất nhiều nhân tài trong các ngành nghề lại không có con đường leo lên cao.
Ví dụ như một đời quan lại một đời quan trong lĩnh vực bóng đá nam nối đuôi nhau đi đạp máy may!!
Dân chúng bình thường căn bản không đá nổi, từ đội thành phố, đội tỉnh, đội thanh thiếu niên quốc gia…
Mỗi khi đột phá một cảnh giới đều cần nạp rất nhiều tiền, dưới loại hệ thống này, thăng cấp không phải là kỹ thuật đá bóng, mà là quan hệ và tài lực ở sau lưng!
Học xong một khóa, vị tổng tài Dương Hạo trực tiếp đi về đón Hề Hề.
Sau khi đón Hề Hề, tiểu nha đầu lập tức chu miệng nhỏ nói với Dương Hạo: “Ba ba, hôm nay cô Kỳ Kỳ không đến nhà trẻ.”
“Nhớ cô Kỳ Kỳ à?” Dương Hạo bế con gái bảo bối và hỏi.
“Vâng.” Hề Hề dùng sức gật đầu một cái.
“Lát nữa con sẽ được gặp cô Kỳ Kỳ!”
Dương Hạo cười bế tiểu nha đầu vào xe.
“Thật sao?”
Hề Hề nửa tin nửa ngờ, chớp chớp đôi mắt to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy chờ mong.
Dương Hạo cũng không giải thích nhiều, lái xe về nhà.
“Oa, cái xe xe này thật đẹp nha…”
Panamera dừng ở chỗ đậu, sau khi xuống xe, Hề Hề bị chiếc xe màu sắc diễm lệ này hấp dẫn.
“Con thích chiếc xe này?
Dương Hạo rất tò mò nhìn tiểu nha đầu, hắn nhớ Hề Hề nhìn thấy chiếc YangWang U8 thì nói một câu ‘Thật lớn’.
“Vâng vâng.” Hề Hề gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy ngày mai ba ba lái chiếc xe này đưa con đi học.”
Dương Hạo cưng chiều sờ đầu tiểu nha đầu.
“A? Đây là xe nhà chúng ta ư?”
Hề Hề kinh hãi, miệng nhỏ cũng nói rộng ra một vòng.
“Không sai, là xe nhà chúng ta!” Dương Hạo gật đầu.
“A… Nhà chúng ta còn có xe xe xinh đẹp như vậy.” Hề Hề reo hò.
Dương Hạo chỉ chỉ xe của mình, hỏi: “Chẳng lẽ xe của ba không đẹp sao?”
“A, xe của ba ba rất lớn.” Hề Hề nghiêm túc nói.
Dương Hạo cạn lời, tiểu nha đầu này nói chiếc Panamera là ‘xe nhà chúng ta’, còn chiếc U8 là ‘xe của ba ba’!
Tiểu nha đầu yêu thích quả thực là rõ ràng.
“Lên nhà thôi!”
Dương Hạo không muốn thảo luận xe với tiểu nha đầu này.
Ừm, trẻ con thì biết cái gì!!
Hai cha con trở về nhà.
Tiểu bảo mẫu Giang Ngọc Kỳ đã chính thức online.
Lúc này, nàng đang nghiêm túc quét dọn.
“Cô Kỳ Kỳ! Sao cô lại ở nhà con nha?”
Nhìn thấy Giang Ngọc Kỳ, Hề Hề vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy về phía Giang Ngọc Kỳ.
“Sau này cô Kỳ Kỳ sẽ ở nhà Hề Hề.”
Giang Ngọc Kỳ để chổi lau nhà xuống, bế tiểu nha đầu lên.
“A? Cô Kỳ Kỳ, cô đáp ứng làm mẹ con rồi??” Hề Hề vui mừng nói.
“A…” Vấn đề này làm cho Giang Ngọc Kỳ không biết đáp thế nào.
“Không phải mẹ…”
Để Giang Ngọc Kỳ nói hai chữ ‘bảo mẫu’ với Hề Hề thì vẫn hơi khó, nàng đang do dự.
Liền nghe Dương Hạo nói: “Sau này cô Kỳ Kỳ sẽ là gia sư của Hề Hề. Cho nên, con phải nghe lời.”
Dương Hạo đi qua, vỗ vỗ lưng Hề Hề.
“A…”
Nghe thấy không phải mẹ mà là gia sư, Hề Hề ít nhiều gì cũng hơi thất vọng, nhưng tiểu nha đầu vẫn tràn đầy mong đợi hỏi: “Cô Kỳ Kỳ, vậy cô sẽ luôn ở nhà con sao?”
“Ừm, sẽ luôn ở đây.”
Giang Ngọc Kỳ gật đầu khẳng định, loại công việc này, trừ khi Dương Hạo chủ động đuổi nàng, bằng không Giang Ngọc Kỳ sẽ không có lý do gì để từ chức.
“A… Quá tuyệt vời!!!”
Tiểu nha đầu lập tức reo hò.
Giang Ngọc Kỳ chuẩn bị bữa tối.
Một phòng ăn rộng như vậy mà chỉ có ba người, có vẻ rất quạnh quẽ.
Nhưng so với khi chỉ có Dương Hạo và Hề Hề thì lại có nhiều thêm vài phần khói lửa, còn có loại không khí một nhà ba người.
“Kỳ KỲ, tôi phải ra ngoài một chuyến, cô ở nhà trông Hề Hề nha.”
Ăn cơm xong, Dương Hạo căn dặn một câu liền ra ngoài.
Hắn muốn giải quyết nhiệm vụ của NPC số 1 và 2.
Tuy phần thưởng không cao, nhưng ít còn hơn không.
Hơn nữa hắn rất hứng thú với Vô Ảnh Chỉ kia, nghe nói là thủ pháp ma thuật rất trâu bò, sau khi học được, có lẽ sẽ biểu diễn được cái gọi là ‘tam tiên về động’, cực kỳ kinh người.
Dương Hạo đến phòng tập trước, trước mắt trung tâm dạy múa của Mạnh Ngọc Ngọc vẫn đang sửa lại, cho nên nàng rảnh rỗi thì sẽ ở phòng tập.
Hiện giờ tâm lý của nàng đã hoàn toàn khác với lúc làm huấn luyện viên thể hình, bởi vì Dương Hạo nói, lợi nhuận của phòng tập sẽ thuộc về nàng.
Cho nên Mạnh Ngọc Ngọc vẫn rất quan tâm, thứ nhất là có thể tăng thu nhập, thứ hai là nàng cũng muốn chứng minh năng lực quản lý và kinh doanh của mình với Dương Hạo.
Dương Hạo lái chiếc Panamera, hắn dừng xe ở cửa phòng tập chứ không tiến vào, rồi gọi điện cho Mạnh Ngọc Ngọc.
Biết Dương Hạo đã đến cửa, không đến hai phút, Mạnh Ngọc Ngọc đã chạy chậm ra.
Nàng nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn thấy chiếc U8 kia của Dương Hạo.
“Nơi này!” Dương Hạo quay cửa sổ xe xuống, tiếp đó bấm còi Panamera.
“A? Chồng, anh đổi xe rồi!”
Mạnh Trà Trà tò mò đánh giá chiếc xe trước mặt, cảm giác người đàn ông của mình lái xe màu này thì có chút…
“Lái chơi thôi.”
Dương Hạo cũng không giải thích nhiều.
“Rất đẹp nha.”
Mạnh Trà Trà ngồi vào tay lái phụ, tiếp đó ôm lấy cổ Dương Hạo: “Chồng, người ta rất nhớ anh, chúng ta lái xe đến công viên Giang Tân đi.”
Tại công viên Giang Tân có một khu vực rất tối, lại có thể đỗ xe.
Xem như là thánh địa để vận động trong xe!
Lại vì cách một đoạn lại có một chiếc xe như vậy, cho nên bầu không khí không cần phải bàn!
“Thôi, lát nữa còn có việc, anh chỉ tiện đường qua đây thôi.”
Dương Hạo nói xong thì chỉ chỉ hai chiếc túi xách phía sau: “Đi mua đồ, thuận tiện mua cho em hai chiếc túi.”
“A? Hermes!!”
Thấy Dương Hạo không đi công viên Giang Tân, Mạnh Ngọc Ngọc vốn còn hơi thất vọng.
Nhưng sau khi nhìn thấy hai chiếc túi xách, nàng lập tức vui vẻ hơn.
“Cảm ơn chồng!”
Mạnh Trà Trà ỏn ẻn cảm ơn, lại không vội cầm quà, mà là nhào vào ngực Dương Hạo, tay và miệng đồng thời bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận