Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 161: Vợ cũ quỳ cầu tái hôn! Dương Hạo: Cút!!!

Chương 161: Vợ cũ quỳ cầu tái hôn! Dương Hạo: Cút!!!
Cửa nhà trẻ.
Dương Hạo dừng xe ven đường.
Hôm nay đến hơi sớm, chỉ có lác đác vài phụ huynh.
Còn 15 phút nữa Hề Hề mới tan học, Dương Hạo chuẩn bị nằm trong xe một lát.
Nhưng lúc này lại có người gõ cửa sổ xe, Dương Hạo vô thức nhìn ra ngoài, là một khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng Dương Hạo lại nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt này.
Bởi vì người này chính là vợ cũ Lý Mạn Thù!
Dương Hạo hơi do dự một chút, vẫn hạ cửa sổ xe xuống: “Có việc gì?”
“Nhờ Hề Hề, muốn thăm con một chút.”
Giọng nói của Lý Mạn Thù rất nhu hòa, hoàn toàn không còn vẻ nhìn từ cao xuống như lúc ở cục dân chính.
Hơn nữa nàng còn ăn mặc rất đẹp, tóc dài hơi cuộn lại, trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ váy dài phong cách hương quê, có vẻ khá trẻ.
Nếu như nàng không nói mình từng sinh con, người khác tuyệt đối không nhìn ra.
“Có thể lên xe tâm sự không?” Lý Mạn Thù chỉ chỉ ghế phụ.
“Không cần, có chuyện gì thì nói đi.” Dương Hạo bình thản đáp lại.
Lý Mạn Thù hình như đã đoán được kết quả này, cũng không có phản ứng gì quá lớn, bởi vì yêu cầu này vốn chính là thăm dò.
Nếu Dương Hạo để nàng lên xe, chứng tỏ đối phương vẫn nhớ chút tình cũ.
Mà theo thái độ của hắn, hình như đã không còn chút tình cảm nào rồi.
“Anh Hạo!” Lý Mạn Thù bỗng nhiên xưng hô như lúc hai người mới quen.
Cmn!!
Dương Hạo bị một tiếng ‘anh Hạo’ này làm cho nổi da gà.
Hắn liên tục xua tay: “Có việc gì thì nói đi, đừng gọi lung tung!!”
Lý Mạn Thù thấy thế thì u oán nhìn Dương Hạo một chút, tiếp đó khẽ thở dài, mới nói: “Trong khoảng thời gian tách ra này, em thường xuyên nhớ lại lúc chúng ta mới quen.”
“Mỗi ngày qua qua lại lại trong tiệm lẩu, bây giờ nghĩ lại loại cảm giác cố gắng vì ước mơ kia, thật là hạnh phúc…”
“Dừng lại.” Dương Hạo trực tiếp cắt đứt.
Còn cmn cùng nhau phấn đấu nữa, khi hắn quen Lý Mạn Thù thì hắn đã có 3 tiệm lẩu, xem như đã có chút thành tựu trên sự nghiệp!!
Lý Mạn Thù hoàn toàn là hái quả đào thôi!
“Đừng nói chuyện cũ nữa.” Dương Hạo khoát tay nói: “Trong hiệp nghị ly hôn có nói, cô có quyền thăm Hề Hề một tháng một lần.”
“Con người của tôi luôn tuân thủ lời hứa, sẽ không tước đoạt quyền lời thăm Hề Hề của cô, nhưng Hề Hề có đồng ý ở chung với cô hay không, đó là quyền lợi của Hề Hề!’
“Mà giữa chúng ta, ngoại trừ Hề Hề ra thì không có gì để nói cả!”
Giọng nói của Dương Hạo rất lạnh, hắn không còn chút hảo cảm nào với cô vợ cũ này.
Lý Mạn Thù nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong xe, khóe miệng run rẩy vài lần, lại dùng sức nắm chặt nắm đấm, trong lòng thì lẩm bẩm:
Anh ta là phú ông trăm triệu!
Anh ta là phú ông trăm triệu!!
Anh ta là phú ông trăm triệu!!!
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Mạn Thù lại là mặt đầy hối hận: “Em biết trước kia là em không đúng, là em bị mỡ heo làm mê muội đầu óc, nên mới làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy!”
“Nếu như anh bị tổn thương, em xin lỗi anh.”
Nói xong, Lý Mạn Thù lùi một bước, tiếp đó lại cúi đầu vái Dương Hạo ở trong xe.
Hơn nữa vì biểu đạt lòng thành, cái vái này cmn sắp đến 90 độ rồi.
Dương Hạo quét mắt nhìn vợ cũ, tháng trước cô ta vẫn còn vênh váo đắc ý, bây giờ lại… hắn nhất thời lại hơi hoảng hốt.
Trong lòng thậm chí còn hơi mừng thầm.
Hắn chính là tục nhân, còn không đến mức độ siêu phàm thoát tục.
Vợ cũ từng xem thường mình, bây giờ lại phải cúi đầu xin lỗi, chính là thoải mái!
Hơn nữa càng nghĩ càng thấy thoải mái!!
Cmn, bây giờ thấy hối hận rồi đúng không??
Hiện giờ muốn cầu xin tái hôn đúng không??
Ông đây chỉ có một chữ: Cút!!!
Có bao xa thì lăn bấy nhiêu!
Nơi này của ông không phải tiệm ve chai!
Nói xin lỗi xong, Lý Mạn Thù đứng thẳng, tiếp đó lại mở miệng nói: “Em không yêu cầu xa vời là anh bây giờ có thể tha thứ cho em.”
“Nhưng em hi vọng anh có thể cho em một cơ hội hối cải để làm người mới.”
“Hề Hề còn nhỏ, cần một gia đình hoàn chỉnh, coi như em tội ác tày trời, nhưng em vẫn là mẹ của Hề Hề!”
“Đây là thứ bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể thay thế.”
“Dừng lại!!” Dương Hạo lại cắt đứt lời nói của Lý Mạn Thù: “Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chúng ta tái hôn đi!” Lý Mạn Thù nói.
“Tái hôn??” Dương Hạo trực tiếp giận quá hóa cười: “Tôi cmn vất vả lắm mới thoát khỏi hố lửa, cô lại bảo tôi nhảy về chỗ cũ?? Là đầu óc cô có vấn đề, hay là đầu óc tôi có vấn đề? Coi tôi là thằng ngu đúng không? Cô muốn thăm Hề Hề thì lát nữa có thể nhìn thấy, xong xuôi thì muốn làm gì thì làm. Tái hôn thì đừng có nhắc lại!!”
Dương Hạo quả thực là cạn lời với Lý Mạn Thù.
Hiện giờ hắn chỉ muốn nện cái biểu cảm kia lên mặt nàng!!
Khi ông đây phá sản, cô chạy nhanh hơn bất cứ ai!!
Hiện giờ ông đây phát đạt, cô lại trở về cầu xin tái hôn!
“Em chỉ muốn một cơ hội hối cải để làm người mới…” Lý Mạn Thù ra vẻ ủy khuất: “Hơn nữa, em đã thành khẩn xin lỗi rồi!”
Dương Hạo cười, trực tiếp ném cho nàng một câu nói kinh điển trong phim thần tượng: “Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì!”
Nói xong, Dương Hạo trực tiếp kéo cửa sổ xe lên, không muốn nói nhảm với người vợ cũ có da mặt có thể ngăn cản một kích toàn lực của đại năng Độ Kiếp Kỳ này.
Nếu đối phương đến thế giới tu chân, da mặt này tuyệt đối là một món pháp bảo phòng ngự thượng phẩm.
“Anh Hạo. Anh nghe em nói.” Lý Mạn Thù lại gõ cửa sổ xe.
Mà một tiếng ‘anh Hạo’ này, suýt nữa làm Dương Hạo nôn, hắn vội vàng lấy tai nghe bluetooth ra, bật nhạc lên nghe.
Cuối cùng, thế giới thanh tịnh!
Thấy Dương Hạo từ chối câu thông.
Lý Mạn Thù lại siết chặt nắm đấm, nàng dám đến đây, thật ra đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nàng biết Dương Hạo rất hận mình, cho nên nàng vẫn luôn rất khép nép, chính là để Dương Hạo trút giận.
Theo Lý Mạn Thù, chờ Dương Hạo trút giận xong, nói không chừng còn có thể khơi thông một chút.
Nhưng bây giờ xem ra, Dương Hạo không cho nàng một cơ hội nào!
Sâu trong nội tâm, vị vợ cũ này đã tức đến bùng nổ từ lâu rồi, dù sao nàng cũng chưa từng ăn nói khép nép như vậy.
Thế nhưng nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài, bởi vì một khi biểu hiện ra, lần xin lỗi này có vẻ không thành khẩn nữa.
Nhịn!
Nhất định phải nhịn!!
Chỉ cần có thể được Dương Hạo tha thứ, mình có thể sống trong khu nhà cao cấp, lái xe sang, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực!!
So sánh với cuộc sống sau này, chút nhục nhã bây giờ không đáng là gì!
Một nhân vật như Hàn Tín còn có thể chịu đựng nỗi nhục dưới hông, sao mình lại không làm được!
Lý Mạn Thù hít sâu một hơi, yên lặng an ủi bản thân, để cho tâm lý sắp bùng nổ của mình bĩnh tĩnh lại lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận