Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 438: Bị tiền tài đánh bại

Chương 438: Bị tiền tài đánh bại
“Nhược Hàm, nếu như có thể, chị cũng muốn vào Truyền thông Thiên Mỹ.”
Trần Nhã Lệ và bạn trai Vương Soái đang làm cùng một công ty, chính là truyền thông Ưu Hòa.
Nhưng quy mô của công ty không tính là to, càng không cần so sánh với Truyền thông Thiên Mỹ. Đối với Trần Nhã Lệ mà nói, có thể vào Thiên Mỹ tự nhiên là tốt nhất.
“Được, chị Lệ Lệ, để tối em nói với chú Dương xem sao.”
Lần này Trần Nhược Hàm cũng không qua loa, Trần Nhã Lệ bình thường cũng chiếu cố nàng, quan hệ của hai người rất khá, cho nên nàng quyết định giúp việc này.
Huống hồ nàng cũng là nghệ sĩ của Truyền thông Thiên Mỹ, nếu Trần Nhã Lệ có thể vào Thiên Mỹ, cũng có trợ giúp đối với nàng.
“Ừm, em cũng không cần khó xử, chỉ cần nói một câu thôi, có thể được thì tốt, không được cũng không sao.”
Trần Nhã Lệ thật ta cũng chỉ ôm tâm tư thử một lần thôi, nàng làm việc ở Ưu Hòa không quá vui vẻ, cho dù hôm nay không gặp được Dương Hạo, nàng cũng chuẩn bị đổi việc.
Một bên khác.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Hạo trực tiếp đến bệnh viện, hôm nay là ngày cha của tiểu trợ lý Vương Băng Như xuất viện.
Nói là xuất hiện, thật ra chính là về nhà năm, dù sao gãy xương thì nằm trong viện hay trong nhà cũng không khác gì nhau.
Lúc Dương Hạo đến bệnh viện, Lưu Triệu Hà đã thu dọn xong, Vương Băng Như cũng đã làm xong thủ tục xuất viện.
Vương Xương Thịnh ngồi trên xe lăn khách khí nói: “ TIểu Dương, còn phải làm phiền cậu đến một chuyến, ngại quá!”
“Hôm nay là cuối tuần, cháu cũng không có việc gì.”
Dương Hạo đẩy xe lăn ra ngoài, hôm nay hắn đến hỗ trợ Vương Xương Thịnh xuất viện, ngoài ra thì ‘thời gian bảo vệ’ của tiểu trợ lý Vương Băng Như đã qua, đây mới là mục đích chủ yếu của hắn.
Lần trước chỉ ăn một nửa, hôm nay có thể ăn xong lau sạch, nói không chừng lại có thêm một NPC!
Sau khi lên xe, Vương Băng Như ngồi ở ghế phụ, Lưu Triệu Hà và Vương Xương Thịnh thì ngồi ở hàng sau, mà vừa ngồi vào ghế lái phụ, tiểu trợ lý đã nhwos lại chuyện lần trước, nàng vô thức dịch chuyển chân trái qua, tiếp đó lại nghĩ đến cha mẹ còn ở phía sau, liền thu hồi lại.
Mà Lưu Triệu Hà và Vương Xương Thịnh thì hơi câu nệ, Dương Hạo rời khỏi khách sạn thì đã về lấy chiếc Aito M9, không gian phía sau xe tương đối rộng rãi, tương đối tốt cho người ngồi xe lăn như Vương Xương Thịnh, Dương Hạo còn kéo màn chiếu xuống cho hai người xem phim.
Loại công năng hoa hòe hoa sói này vẫn cực kỳ dọa người, Lưu Triệu Hà và Vương Xương Thịnh đều không biết dòng xe Aito này, cả hai đều cho rằng xe này phải mấy triệu.
Đến Lâm Giang Hoa Viên, Dương Hạo lại đẩy Vương Xương Thịnh lên lầu, hai ngày qua Lưu Triệu Hà và Vương Băng Như đều ở nơi này, lúc ở bệnh viện thì Lưu Triệu Hà đã nói đại khái về ngôi nhà cho Vương Xương Thịnh, nhưng nghe nói và nhìn thấy tận mắt là hai chuyện khác nhau.
Căn hộ hơn 200m2 vẫn làm Vương Xương Thịnh rung động không thôi, ông bỗng nhiên có một loại cảm giác bị tiền tài đánh bại.
Lúc trước Vương Tuyết Như đã nói muốn làm mối cho con gái và Dương Hạo.
Khi đó Vương Xương Thịnh còn cảm thấy có chút quá thực tế, nhà họ cũng không phải loại gia đình hám của.
Nhưng khi ông tiến vào căn nhà này, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác có tiền thật là thơm, mọi người đều là người thường, ai không muốn ở nhà cao cửa rộng chứ!
Vương Xương Thịnh nhìn Dương Hạo một chút, lại nhìn con gái mình một chút, thật ra hai người đứng chung vẫn rất xứng, bất luận là chiều cao hay là ngoại hình, đều rất xứng đôi.
Khuyết điểm duy nhất là Dương Hạo hơi nhiều tuổi, còn ly dị, nhưng người ta là tổng tài, nghe nói giá trị con người phải vài tỷ!
“Tiểu Dương, tối nay ở lại ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của dì.”
Lưu Triệu Hà thu xếp cho Vương Xương Thịnh xong thì phát lời mời.
“Cũng được.”
Dương Hạo cười gật đầu, tiệc ở khách sạn tương đối khó ăn, nên Dương Hạo không ăn mấy miếng, muốn nói đến đồ ăn ngon, thật ra vẫn phải nói đến đồ ăn hàng ngày.
“Mẹ, vậy con đi mua chút hải sản nhé.”
Trong nhà có rau có thịt, nhưng hải sản thì phải mua đồ tươi mới.
Thế là, Dương Hạo liền đi theo Vương Băng Như xuống lầu.
Sau khi hai người rời đi, Vương Xương Thịnh nhịn không được mà cảm khái: “Căn nhà này cũng quá rộng rồi! Không ngờ đời này tôi còn có thể sống trong căn nhà như vậy!”
“Còn không phải dính ánh sáng của Băng Như!”
Lưu Triệu Hà đưa Vương Xương Thịnh đến ban công, nói: “Lúc ở bệnh viện chưa nói với ông, căn nhà này đã sang tên cho Băng Như.”
“Hả?” Vương Xương Thịnh kinh hãi: “Cho Băng Như nhà này??”
“Dựa theo giá nhà ở Giang Thành, căn nhà này cũng phải mấy triệu đấy.”
Lưu Triệu Hà gật đầu: “Tôi đã điều tra, căn nhà này khoảng sáu bảy triệu!”
“Sáu bảy triệu nói tặng liền tặng?”
Vương Xương Thịnh vẫn cảm thấy có chút khó tin.
“Chút tiền này đối với Tiểu Dương không đáng là gì, hơn nữa nghe ý của Tiểu Dương, nhà này thật ra là cho chúng ta ở, Tiểu Dương sẽ mua cho Băng Như căn nhà tốt hơn.”
Lời nói của Lưu Triệu Hà lại làm Vương Xương Thịnh bị bạo kích.
Vương Xương Thịnh vốn cho rằng căn nhà này chỉ cho họ ở tạm để dưỡng bệnh, kết quả Lưu Triệu Hà lại nói căn nhà này đã được sang tên cho con gái họ.
Điều này đã để ông rất khiếp sợ, kết quả, căn nhà này chỉ là cho hai người bọn họ ở thôi!
Ngoài ra, Vương Xương Thịnh đến từ huyện thành nhỏ cũng không tưởng tượng được căn nhà tốt hơn nơi này sẽ là nhà thế nào nữa?
Vương Xương Thịnh bỗng nhiên hiểu được đám người hám của kia, thì ra cuộc sống của kẻ có tiền không phải thứ ông có thể tưởng tượng, hơn nữa khi người ta sống trong một căn nhà rộng lớn này, lại về ở căn nhà mấy chục mét vuông, thì phải mất một thời gian dài để điều chỉnh tâm lý.
Một bên khác.
Vương Băng Như lại ngồi ở ghế phụ, lần này không có cha mẹ, nàng liền hiểu chuyển đưa chân về bên trái.
Hôm nay Vương Băng Như mặc một chiếc váy màu trắng, làn váy đến đầu gối, kiểu dáng này không quá gợi cảm, nhưng Vương Băng Như cao 1m72, có một đôi chân dài nghịch thiên, khiến cho chiếc váy này bị nàng mặc thành váy ngắn, bắp đùi trắng nõn rất chói mắt.
Dương Hạo thuận thế đặt tay lên, cảm nhận xúc cảm nhẵn mịn như tơ lụa trên tay.
Đúng là hưởng thụ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận