Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 227: Là hàng thật hay hàng giả?

Chương 227: Là hàng thật hay hàng giả?
“Bạn trai?”
Trịnh Tiểu Hải còn nghĩ gặp mặt phải thể hiện thật tốt, lập tức thất vọng không thôi.
Trịnh Quang Vinh cũng hơi giật mình: “Manh Manh có bạn trai rồi?”
Hôm nay cháu trai mang không ít lễ vật đến thăm ông, bao gồm cả bức tranh này.
Trong lúc nói chuyện, cháu trai uyển chuyển nói muốn làm quen với Quan Manh Manh, Trịnh Quang Vinh lập tức hiểu ý cháu trai, lập tức cam đoan dẫn cháu trai đi gặp người.
Mà bây giờ lại biết được tin Quan Manh Manh đã có bạn trai.
“Lão Quan, Manh Manh có bạn trai từ lúc nào vậy, sao tôi không nghe thấy ông nhắc đến?” Trịnh Quang Vinh hơi buồn bực hỏi.
“Cũng không lâu, khoảng 1 tháng.”
Quan Vi Dân nhớ lại thời gian gặp mặt Dương Hạo, nhưng thật ra là chưa được một tháng, nhưng ông cũng không thể nói thế được.
Mà nghe thấy Quan Manh Manh mới hẹn hò được một tháng, Trịnh Tiểu Hải lại thấy có hi vọng.
Dù sao mới hẹn hò thôi, tình cảm còn chưa sâu đậm.
Mà bây giờ, dưới tình hình xã hội bây giờ, một người đàn ông du học về và ưu tú như mình, muốn cướp người từ tay bạn trai đối phương là không khó lắm.
“Chú Quan, thưởng thức tranh thôi! Chú ba nói ngài cực kỳ am hiểu tranh động vật.” Trịnh Tiểu Hải chuyển đề tài đến bức tranh trong tay chú ba mình.
“Đúng đúng, xem tranh.”
Trịnh Quang Vinh bày bức tranh ra, đây là một bức ‘mãnh hộ hạ sơn đồ’, tác giả tên Từ Ninh, là một họa sĩ đương đại tương đối trẻ tuổi, không có tiếng tăm gì, nhưng vẫn có chút trình độ.
Quan Vi Dân lấy kính lúp trong ngăn kéo, cẩn thận quan sát bức tranh này, tiếp đó gật đầu nói: “Không tệ, rất có khí thế. Có thể thấy vị họa sẽ trẻ tuổi này rất có tiềm lực!”
Trịnh Quang Vinh cười hắc hắc: “Lão Quan, vẫn là ông có ánh mắt, vị họa sĩ trẻ này đã mở triển lãm tranh ở Pháp, cháu tôi mua bức tranh này 100.000 đấy.”
“Dựa theo tình hình phát triển của họa sĩ này, không lâu sau giá trị của bức tranh này sẽ tăng gấp bội, nếu như phát triển tốt, tăng vài lần cũng là có thể.”
Quan Vi Dân hơi hâm mộ gật đầu, tuy ông là kẻ cực kỳ thích tranh và chữ, nhưng tài lực có hạn, nên chỉ sưu tầm một ít tác phẩm không đáng tiền, bức tranh đắt nhất cũng chỉ hơn 30.000, mà còn giữ như bảo bối!
“Chú Quan, thật ra cháu cũng quen vị họa sĩ này. Có thể mua với giá khá hữu nghị, nếu chú thích tranh của anh ta, quay đầu cháu sẽ tặng chú một bức.” Trịnh Tiểu Hải cười ha ha nói.
“Vậy không tốt lắm đâu! Tranh đắt như vậy…” Quan Vi Dân lắc đầu.
Trịnh Quang Vinh thì lại nói: “Lão Quan, ông tốt xấu gì cũng có chuẩn con rể rồi, tên nhóc kia cũng phải hiểu ý chứ!”
Quan Vi Dân xua tay: “Bạn trai của Manh Manh cũng không biết tôi thích mấy thứ này.”
“Chính là không chú ý. Hỏi Manh Manh một chút chẳng phải sẽ biết sao!”
Hiểu ý của cháu trai, Trịnh Quang Vinh bắt đầu phá đám.
Nếu bố vợ ngứa mắt con rể, vậy cách chia tay không xa.
Trịnh Tiểu Hải mỉm cười đứng bên cạnh, yên lặng cho chú ba mình một like, có mấy lời hắn không dám nói, nhưng chú ba nói thì không có vấn đề.
“Dù sao cũng mới hẹn hò không lâu.”
Thật ra Quan Vi Dân căn bản không nghĩ đến chuyện ‘con rể’ tặng tranh cho mình, nhưng Trịnh Quang Vinh vừa nói vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút chờ mong.
Nếu con rể tương lai có thể tặng mình một bức tranh vừa ý, vậy cũng xem như là hết lòng quan tâm.
Lúc này, giọng của Từ Diễm Phân truyền vào từ bên ngoài: “Vi Dân, mau ra đây, Manh Manh và tiểu Hạo về rồi!!”
“Về rồi à! Hôm nay tan làm sớm thế.”
Quan Vi Dân tiến ra ngoài đón.
“Tiểu Hải, thể hiện cho tốt. Vừa rồi cháu cũng nghe thấy rồi đấy, Manh Manh mới hẹn hò một tháng thôi, cháu vẫn còn cơ hội.”
“Huống hồ, điều kiện của bạn trai Manh Manh nhất định không bằng cháu!” Trịnh Quang Vinh nói nhỏ.
“Vâng, cháu có lòng tin.”
Trịnh Tiểu Hải tràn đầy tự tin gật đầu một cái, tiếp đó hai chú cháu cũng đi ra khỏi phòng sách.
Lúc này, Dương Hạo vừa thay dép xong, mà khung ảnh lồng kính trong tay hắn lại hấp dẫn ánh mắt của Quan Vi Dân và chú cháu Trịnh Quang Vinh.
Quan Vi Dân hơi hoảng hốt.
Vừa rồi Trịnh Quang Vinh còn nói người ‘con rể’ này của mình không có lòng đây!
Kết quả người ta ôm một bức tranh đến thật.
Không quan tâm có đáng tiền hay không.
Chỉ cần có lòng là được!
“Chú Quan, nghe Manh Manh nói chú thích tranh. Cháu cũng không hiểu thứ này lắm, chú xem có thích bức tranh này không?”
Dương Hạo vừa nói vừa giơ khung ảnh lên cho Quan Vi Dân xem.
Bức Hùng Sư Đồ này khá tp, kích thước là 50cm x 70cm.
“Tốt! Tràn đầy khí thế, xứng đáng là Hùng Sư Đồ!!”
Tác phẩm của danh gia dù sao cũng sẽ làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, nhất là đối với kẻ yêu thích tranh như Quan Vi Dân màn ói, nhìn thấy một tác phẩm ưu tú, cảm giác này đúng là không diễn tả bằng lời được.
“Tiểu Hạo, cháu đừng nâng! Mau cầm vào phòng sách đi!” Quan Vi Dân mặt đầy nụ cười nói.
“Vâng!”
Dương Hạo lập tức cầm bức Hùng Sư Đồ đi vào phòng sách.
“Lão Trịnh, mau thu tranh của ông lại.”
Lúc này, trên bàn sách vẫn là bức ‘mãnh hổ hạ sơn đồ’ của Trịnh Quang Vinh.
Tuy không quá tình nguyện, nhưng Trịnh Quang Vinh cũng không tiện nói gì, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, ông không thể làm gì khác hơn là cuộn bức tranh cháu trai tặng lại.
Đương nhiên, ông cũng rất tò mò người con rể nà ycuar Quan Vi Dân sẽ tặng tranh thế nào.
Vừa rồi quá vội vàng, nhưng nhìn qua cũng được.
Giới tranh này nước rất sâu, chuyên gia cũng có lúc bị lừa, càng chưa nói đến những kẻ yêu thích như họ, rất nhiều tranh nhìn như không tệ, nhưng thật ra đều là tác phẩm mô phỏng.
“Đúng rồi, lão Trịnh, đây là bạn trai của Manh Manh.”
“Tiểu Hạo, đây là lão Trịnh bên cạnh, đây là cháu ông ấy, hai người họ đến thưởng thức tranh.”
Quan Vi Dân vừa giới thiệu, đồng thời còn giải thích qua một chút vì sao Trịnh Quang Vinh và Trịnh Tiểu Hải lại ở nhà mình.
Thật ra Trịnh Quang Vinh thì còn đỡ, nhưng Trịnh Tiểu Hải ở trong nhà mình, thì ông sợ ‘con rể’ hiểu lầm.
“Chào chú Trịnh.”
Dương Hạo khách khí một câu, lại gật đầu với Trịnh Tiểu Hải, xem như chào hỏi.
“Xin chào, Trịnh Tiểu Hải! Thạc sĩ tốt nghiệp đại học Sorbonne, mới từ Pháp về, sau này sẽ phát triển trong nước, mời chiếu cố nhiều hơn!”
Thật ra Dương Hạo cũng không định giới thiệu gì, dù sao cũng chỉ là người qua đường.
Kết quả đối phương lại chủ động trang bức về bối cảnh du học và trình độ học vấn.
Đây cmn hiển nhiên không phải là người qua đường bình thường nha!
Lại thêm tên này giới thiệu xong thì ánh mắt luôn vô thức nhìn về phía Quan Manh Manh.
Mục đích đã quá rõ ràng.
Sau khi biết ý đồ của đối phương, Dương Hạo cũng báo tên của mình: “Dương Hạo.”
“Bạn trai của Manh Manh!”
Hắn không trang bức về trình độ và bối cảnh du học của mình như Trịnh Tiểu Hải, chỉ nói cái thân phận ‘bạn trai của Manh Manh’ mà thôi.
Nhưng đối với Trịnh Tiểu Hải mà nói, đây là tuyệt sát!
Quả nhiên, khóe miệng của Trịnh Tiểu Hải run rẩy vài cái.
Hắn lại quét mắt nhìn Dương Hạo, thầm mắng: Âm hiểm thật!!
Khoe khoang đúng không!
Ông đây cho anh vui vẻ mấy ngày!
Sẽ có lúc cho anh khóc!!
Trịnh Tiểu Hải nhìn về phía Quan Manh Manh, mặt lộ nụ cười phong độ: “Quan tiểu thư, xin chào, tôi và chị họ Phùng Lệ Na của cô là bạn cấp ba, lúc trước chúng ta từng gặp mặt.”
“Ồ, xin chào.” Quan Manh Manh khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Bây giờ nàng chỉ chú ý đến Dương Hạo, căn bản không để ý đến người qua đường Trịnh Tiểu Hải này.
Chủ yếu là đối phương không có gì hấp dẫn người khác cả, dáng người không cao không thấp, hình thể không béo không gầy, lớn lên không đẹp không xấu, thuộc về loại ném trong đám người thì sẽ biến mất, không nhớ ra được.
Lúc này, Trịnh Quang Vinh bỗng nhiên kêu lên: “Tranh này lại là của Cao Kỳ Phong? Là hàng thật hay là hàng giả?”
Ông là hội viên của hiệp hội tranh chữ Giang Thành, tình ra thì chuyên nghiệp hơn Quan Vi Dân một chút, bởi vì lúc trước Quan Vi Dân cũng từng xin vào hiệp hội tranh chữ, nhưng không được thông qua.
Bởi vì muốn gia nhập hiệp hội tranh chữ Giang Thành, hoặc là người hành nghề, hoặc là người sưu tầm.
Mà Quan Vi Dân đi theo con đường người sưu tầm, nhưng các món đồ sưu tầm của ông lại không có giá trị gì đáng nói, cho nên bên hiệp hội tranh chữ Giang Thành không tán thành thân phận người sưu tầm của ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận