Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 293: Khuất phục sớm, hưởng thụ sớm

Chương 293: Khuất phục sớm, hưởng thụ sớm
“Chào dì. Cháu là Dương Hạo.”
Dương Hạo thì không quan trọng thân phận gì, hắn mỉm cười lên tiếng chào Giang Thục Vân.
“Thì là ông chủ của Kỳ Kỳ. Làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”
Nghe thấy chỉ là ông chủ của con gái, Giang Thục Vân không khỏi thất vọng, bà còn tưởng con gái dẫn con rể về cho mình gặp mặt nữa.
Chỉ nhìn ngoại hình, bà cũng có ấn tượng khá tốt với Dương Hạo.
Giang Ngọc Kỳ thì vội vàng hỏi thăm tình hình của mẹ mình, tiếp đó lại chạy đi hỏi bác sĩ, sua khi nhận được đáp án chính xác, nội tâm nàng cũng thở phào một hơi.
“Dì ba, làm phiền dì rồi. Dì cũng ở bệnh viện cả ngày rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Hiểu tình hình của mẹ xong, Giang Ngọc Kỳ vội vàng để dì ba Giang Thục Tuệ về nghỉ, dù sao người ta cũng ở bệnh viện cả ngày rồi.
“Làm phiền gì chứ, đều là người nhà mà! Ở bệnh viện cũng có mệt đâu.”
Giang Thục Tuệ liên tục xua tay, tiếp đó còn nói thêm: “Kỳ Kỳ, lãnh đạo của cháu còn ở đây này, mau đi thu xếp cho lãnh đạo trước đi, có dì ở đây là được rồi.”
Thật ra Giang Thục Tuệ rất hoài nghi quan hệ của cháu mình và vị lãnh đạo này, nếu như chỉ là lãnh đạo bình thường, làm sao có thể chạy mấy trăm km đến đây, quan hệ của hai người này tuyệt đối không tầm thường.
Dương Hạo nhìn Giang Thục Tuệ một chút, vốn định gọi một tiếng dì ba, kết quả hai người không hơn kém nhau quá nhiều tuổi, hắn liền lược bớt, nói thẳng: “Đều là người nhà, không cần khách sáo.”
“Nói vậy. . . Cậu là bạn trai của Kỳ Kỳ?” Giang Thục Tuệ lập tức tò mò hỏi.
Giang Thục Vân nằm trên giường cũng đưa mắt nhìn Dương Hạo, bà tự nhiên cũng hoài nghi, nào có vị lãnh đạo nào ấm áp như vậy.
Mà Giang Ngọc Kỳ thì nghiêng tai lắng nghe câu trả lời, tuy nàng biết ông chủ nhà mình rất lăng nhăng, nhưng nàng vẫn hi vọng đối phương có thể thừa nhận quan hệ của hai người trước mặt người nhà mình, ít nhất cũng cho mình một cái danh phận trước mặt người nhà, như vậy sau này nàng cũng sẽ không quá lúng túng.
“Vẫn không giấu được ánh mắt của dì ba!”
Dương Hạo cười gật đầu, cũng mở miệng gọi dì ba.
Hết cách rồi, ai bảo tiểu bảo mẫu quá nhỏ tuổi chứ, nhưng nghĩ đến các vị tiền bối còn nhiều tuổi hơn cả bố vợ kia, Dương Hạo cũng bình thường trở lại.
Tốt xấu gì vị dì ba này cũng hơn mình vài tuổi kìa.
“Tôi đã nói rồi mà! Nào có ông chủ nào tốt bụng như vậy.”
“Dì ba, cũng không thể nói vậy được, cháu tuy là bạn trai của Kỳ Kỳ, nhưng cũng là ông chủ của cô ấy. Mà cháu vẫn luôn rất tốt với Kỳ Kỳ.”
Dương Hạo nói xong còn ôm bả vai của Giang Ngọc Kỳ: “Anh nói không sai chứ!”
“Ừm, đúng là rất tốt.”
Giang Ngọc Kỳ phối hợp gật đầu, nàng cũng là nói thật, Dương Hạo đối xử với nàng quả thực là không thể chê, có thể nói là ông chủ tốt nhất nước!
Tuy nhiên, hiện giờ nhớ lại những chuyện trước kia, Giang Ngọc Kỳ có lý do tin tưởng Dương Hạo đã có ‘dụng ý không tốt’ từ ban đầu.
Bằng không sẽ không dùng nhiều tiền như vậy để đào mình từ nhà trẻ về làm bảo mẫu, còn không phải thèm thân thể nàng sao.
Nhưng bây giờ đã không quan trọng, nàng đã bị năng lực tiền giấy và năng lực thận của ông chủ chinh phục.
Nếu biết làm chuyện đó thoải mái như vậy, có lẽ nàng đã đi theo ông chủ từ lâu rồi, giãy dụa làm cái gì chứ!
Khuất phục sớm, hưởng thụ sớm…
Năng lực thận của ông chủ, đã dùng qua đều nói tốt!
“Dì Giang, bác sĩ nói dì phải nằm trên giường một hai tháng, cần có người chăm sóc.”
“Cháu và Kỳ Kỳ đã thương lượng, chuẩn bị đón dì đến Giang Thành.”
Nói chuyện một lát, Dương Hạo chuyển chủ đề.
“A? Đến Giang Thành?” Giang Thục Vân kinh ngạc há to miệng, Giang Thành là thành phố lớn, cuộc sống rất đắt đỏ, sau khi bà đến thì còn phải thuê nhà, chi phí sẽ không nhỏ.
“Hay là thôi đi.” Giang Thục Vân lắc đầu.
“Dì không cần lo về chỗ ở và chi phí, cháu đã thu xếp ổn thỏa rồi.”
Dương Hạo biết Giang Thục Vân lo lắng cái gì, lại bổ sung: “Ngoài ra, không chỉ là dưỡng bệnh, cháu và Kỳ Kỳ đều hị vọng dì chuyển đến Giang Thành sống, dù sao Tiểu Hải và Kỳ Kỳ đều ở Giang Thành, cũng tiện chiếu cố lẫn nhau.”
“Chuyện này…”
Giang Thục Vân nhìn về phía con gái, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào.
“Mẹ, con cũng nghĩ như vậy. Mẹ cứ đến Giang Thành trước đi, nếu như không quen thì ở một thời gian lại về.”
Trên đường đi, Dương Hạo đã nói kế hoạch của mình cho Giang Ngọc Kỳ, dù sao nhiệm vụ của cha hack cũng là đón Giang Thục Vân đến Giang Thành và thu xếp tốt cho bà.
Mà khi xuất phát, Dương Hạo đã bố trí nhiệm vụ cho tiểu thư ký Từ Nhã Lỵ, để nàng trang trí một căn nhà ở Lâm Giang Hoa Viên, đồng thời chỉ cho nàng một ngày, nếu không có gì bất ngờ, tiểu thư ký chắc vẫn đang bận rộn.
Tuy thời gian eo hẹp, nhưng xã hội ngày nay chỉ cần có tiền thì tất cả không còn là vấn đề.
Huống chi cũng chỉ là mua một ít đồ gia dụng thôi, tiếp đó khẩn cấp giao hàng và lắp đặt, thêm tiền chắc chắn sẽ có người làm.
“Chị nghe Kỳ Kỳ và Tiểu Dương đi!”
“Giang Thành dù sao cũng tốt hơn huyện chúng ta, huống hồ Kỳ Kỳ và Tiểu Hải đều ở Giang Thành, chiếu cố nhau cũng tiện hơn.” Giang Thục Tuệ mở miệng khuyên bảo.
“Tiểu Dương, có gây thêm phiền chi cậu không?”
Giang Thục Vân vẫn hơi lo lắng, bà biết tình hình của con gái mình, tất nhiên không có năng lực thu xếp tất cả, cho nên nếu bà đi Giang Thành, tất cả đều phải dựa vào vị chuẩn con rể này rồi.
“Không phiền chút nào!” Dương Hạo cười khoát tay, tiếp đó nhìn về phía Giang Thục Tuệ, nói: “Dì ba, nếu dì có thời gian thì cũng đến Giang Thành một hai tháng nhé?”
Lúc Giang Ngọc Kỳ đi tìm bác sĩ, Dương Hạo đã thuận miệng hỏi thăm tình hình của Giang Thục Tuệ, hắn biết đối phương sống ở dưới thôn, một đứa con gái học nội trú, một đứa khác đã đi làm ở bên ngoài, không cần bà chiếu cố, mà ý nghĩ của Dương Hạo là để bà đến Giang Thành hỗ trợ chăm sóc Giang Thục Vân.
Bởi vì Dương Hạo định để vị ‘mẹ vợ’ Giang Thục Vân này ở Lâm Giang Hoa Viên, mà Giang Thục Vân cần có người chăm sóc, hắn cũng có thể để tiểu bảo mẫu đi qua chăm sóc mẹ mình.
Nhưng đây không phải phương án tối ưu nhất, dù sao Hề Hề cũng cần người chăm sóc.
Cho nên, tốt nhất là thuê một người chăm sóc Giang Thục Vân 24/24, tiếp đó ban ngày Giang Ngọc Kỳ rảnh rỗi thì có thể đi qua hỗ trợ, như vậy không ảnh hưởng đến việc chăm sóc Hề Hề, mà người ngoài tất nhiên không bằng em gái Giang Thục Tuệ này rồi.
“Hả? Tôi cũng đi Giang Thành á?”
Giang Thục Tuệ không ngờ lại còn dính dáng đến mình nữa.
“Dì ba, là như vậy, kế hoạch của cháu là thuê người chăm sóc dì, bởi vì Kỳ Kỳ cũng có việc của mình. Nhưng người ngoài chung quy không đáng tin bằng người nhà!”
“Hơn nữa đằng nào cũng mất tiền, còn không bằng cho người nhà.” Dương Hạo mở miệng giải thích.
“Tôi đi Giang Thành cũng được, nhưng tôi không cần tiền.” Giang Thục Tuệ lắc đầu liên tục: “Nếu cậu đưa tiền, tôi sẽ không đi.”
“A… vậy làm phiền dì ba rồi.”
Dương Hạo không ngờ vị này còn có giác ngộ rất cao, hơn nữa nhìn nét mặt và giọng điệu thì không giống nói đùa.
Giang Thục Tuệ hỏi: “Vậy khi nào đi?”
“Ngày mai.”
“Được.” Giang Thục Tuệ gật đầu, tiếp đó nói với Giang Ngọc Kỳ: “Kỳ Kỳ, vậy dì về nhà thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta cùng đi.”
“Dì ba, cháu đưa dì đi.”
Dương Hạo có ấn tượng không tệ với vị dì ba ở nông thôn này, dù sao hắn cũng không có chuyện gì ở bệnh viện, liền chủ động đề nghị.
“Cũng được.”
Giang Thục Tuệ gật đầu, giờ này cũng không có xe từ huyện về thôn.
“Kỳ Kỳ, vậy em ở lại chăm sóc dì, anh đưa dì ba về nhà trước.”
Dương Hạo lại dặn dò tiểu bảo mẫu nhà mình một tiếng.
“Ừm.”
Giang Ngọc Kỳ hơi cảm động gật đầu, nàng thật sự không ngờ vị tổng tài quát tháo phong vân ở Giang Thành này, lại tốt với người nhà mình như vậy.
Cái này chứng tỏ Dương Hạo quan tâm mình, dù sao tất cả đều là vì nàng mà.
“Dương đại ca, anh lái chậm một chút, chú ý an toàn.”
Giang Ngọc Kỳ tràn đầy cảm kích căn dặn.
“Ừm, yên tâm đi.”
Dương Hạo khoát tay, tiếp đó đi theo Giang Thục Tuệ ra khỏi phòng bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận