Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 168: Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký

Chương 168: Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký
Giang Ngọc Kỳ và nhân viên cửa hàng nghe vậy thì đều ngơ ngác.
Giang Ngọc Kỳ còn tưởng ông chủ nhà mình cảm thấy mình tiêu hơi nhiều, kết quả hóa ra là chê mình tiêu quá ít.
Nhân viên cửa hàng cũng từng nhìn thấy năng lực tiền giấy của Dương Hạo, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ khi bảo Giang Ngọc Kỳ mua thêm vài bộ quần áo, chủ yếu là nửa câu sau.
“Tiên sinh, thực dụng là…?”
Nhân viên đã tiếp đón rất nhiều khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy hai chữ ‘thực dụng’ trong miệng khách hàng.
Bởi vì Hermes và thực dụng căn bản là không liên quan gì với nhau.
Dương Hạo thuận miệng đáp một câu: “Loại có thể đeo đi chợ mua đồ ăn và siêu thị.”
“A? Đeo Hermes đi mua đồ ăn???”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, Hermes trở nên bình dân như vậy từ bao giờ?
Nhưng khách hàng là thượng đế, người ta có yêu cầu, vậy nhất định phải thỏa mãn.
Thế là nhân viên cửa hàng và Giang Ngọc Kỳ, Lương Tiểu Lộ lại bắt đầu bận rộn.
Trong phòng thay đồ, Lương Tiểu Lộ nhỏ giọng nói: “Kỳ Kỳ, mình cảm thấy Dương tổng không coi cậu là bảo mẫu đâu.”
“Vậy thì là gì?” Giang Ngọc Kỳ nghỉ ngờ nói.
“Cậu ngốc thế! Đương nhiên là tình nhân rồi, mình hoài nghi Dương tổng muốn bao nuôi cậu!’
Lương Tiểu Lộ nói ra phán đoán của mình, tiếp đó lại bổ sung: “Nào là xe sang, nào là Hermes, bảo mẫu nào có đãi ngộ như thế!’
“A? Chuyện này…”
Nghe bạn thân nói vậy, Giang Ngọc Kỳ cũng hơi sửng sốt.
Bởi vì hình như cũng có đạo lý!
Người khác nuôi tình nhân cũng không hào phóng như vậy.
“Vậy mình phải làm gì?”
Giang Ngọc Kỳ hơi kinh hoàng nhìn Lương Tiểu Lộ.
“Việc này đương nhiên phải do chính cậu quyết định rồi.” Lương Tiểu Lộ nhún vai, tiếp đó lại bổ sung: “Nếu là mình, vậy mình theo luôn.”
“Thật ra Dương tổng rất đẹp trai, người cũng tốt, làm tình nhân cũng không thua thiệt! Đáng tiếc người ta chướng mắt mình! Haiz, mình mà to như vậy thì tốt rồi.”
Nói đến đây, Lương Tiểu Lộ thừa dịp Giang Ngọc Kỳ không chú ý, thò tay bóp một cái.
“A, đừng…”
Giang Ngọc Kỳ bị đánh lén, vô thức lùi về sau, tiếp đó hai tay che ngực nói: “Còn nữa, lần sau phải bóp cả hai bên! Cậu biết mình bị ám ảnh cưỡng chế mà, chỉ bóp một bên rất khó chịu.”
“Được thôi.” Lương Tiểu Lộ gật đầu, tiếp đó cười ha ha nói: “Lát nữa mình sẽ nói cho Dương tổng!”
“Cậu dám!!”
“Cậu xem mình có dám hay không.”
Hai cô gái lại trêu đùa một phen.
Nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng thay đồ, nhân viên cửa hàng thở dài, thầm cảm khái: Nếu mình xinh đẹp như vậy, có lẽ cũng không cần đi bán hàng!
Có thể làm nhân viên ở Hermes, vẻ ngoài tự nhiên không kém, nhưng dù vậy, khi đối mặt với Giang Ngọc Kỳ thì nữ nhân viên này cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Người ta không chỉ trẻ tuổi, dáng người còn rất ngon!
Trên TikTok có rất nhiều cô gái xinh đẹp và tươi ngon như vậy, bởi vì có thể giả, nhưng trong hiện thực thì lại rất hiếm thấy.
Phần mỡ trên người nàng cực kỳ nghe lời, đi chỗ nên đi!
Rõ ràng rất gầy, nhưng lại rất to!
Đúng là ‘cành cây nhỏ kết quả lớn’ trong truyền thuyết!
Đàn ông nhìn lơ mơ, phụ nữ nhìn hâm mộ!
Nhân viên cửa hàng và Giang Ngọc Kỳ, Lương Tiểu Lộ bận rộn một lúc lâu, cuối cùng tiêu phí 860.000!
Trong đó, ba chiếc túi chiếm đầu to, tiêu 660.000!
Dương Hạo tràn đầy mong chờ đi thanh toán.
Song lần này không có bạo kích.
Cha hack chỉ hoàn trả 860.000!
Có lẽ lần này, sẽ làm cho vị ứng cử viên NPC số 4 này có hảo cảm!
Con gái nha, nào có ai không thích Hermes.
Không thấy mắt Lương Tiểu Lộ đã đỏ ngầu rồi à!
“Hôm nay cứ vậy đi, tôi còn phải đến công ty một chuyến.”
“Kỳ Kỳ, cô về nhà chờ ký nhận chiếc Porsche Panamera kia đi!”
Không có bạo kích, cộng thêm đi dạo phố với con gái quá tốn thời gian, Dương Hạo quyết định dừng ở đây, dù sao đây cũng là nhiệm vụ lâu dài, không vội vã.
“Được, Dương đại ca.”
Giang Ngọc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu một cái, Hermes có phục vụ giao hàng, nên nàng và Lương Tiểu Lộ không cần túi to túi nhỏ.
“Ừm, có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”
Dương Hạo lại dặn dò một câu, tiếp đó liền đi xuống bãi xe.
Chờ Dương Hạo đi, Giang Ngọc Kỳ nói: “Lộ Lộ, mình cảm thấy hình như Dương đại ca không có ý đó đâu.”
Lương Tiểu Lộ lắc đầu: “Sao cậu biết?”
“Bởi vì Dương đại ca không nhắc đến yêu cầu gì cả! Nếu anh ấy có mưu đồ, lúc thanh toán sẽ là cơ hội tốt nhất, dù sao cũng chọn đồ xong rồi, đến lúc bàn điều kiện.” Giang Ngọc Kỳ phân tích.
“Cũng có đạo lý.” Lương Tiểu Lộ sờ cằm, nói thầm: “Đúng là không hiểu vị Dương tổng này muốn gì nữa!’
“Có lẽ người ta thật sự cho rằng, bảo mẫu nhà mình nên mặc Hermes thôi!”

Nghiệp báo Giang Thành.
Văn phòng tổng tài đã đủ người.
Tôn Tâm Di đã trở về.
Từ sáng đến trưa, nàng đều đi theo Từ Nhã Lỵ để học tập cách làm một thư ký tốt.
Tôn Tâm Di không muốn chỉ là một bình hoa, nàng cũng muốn thực hiện giá trị của bản thân, ít nhất cũng phải giúp đỡ Dương đại ca một chút.
Nhưng để nàng thất vọng là, sáng nay Dương đại ca không đến công ty.
Lúc này đã là nghỉ trưa, Tôn Tâm Di ăn cơm ở nhà ăn xong, do dự không biết có nên nhắn tin cho Dương đại ca hay không, kết quả đối phương lại xuất hiện trong văn phòng tổng tài.
“Dương tổng…”
“Dương tổng!”
Từ Nhã Lỵ và Vương Băng Như vội vàng đứng lên chào.
Thấy Dương đại ca của mình đến, Tôn Tâm Di cũng đứng lên, gọi một tiếng Dương tổng.
“Tâm Di, đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Dương Hạo vẫy vẫy tay với Tôn Tâm Di.
Hắn chạy đến công ty một chuyến, thật ra chính là vì Tôn Tâm Di.
Bởi vì nhiệm vụ tuần này của Di Bảo rất hợp ý hắn!
Giàu mà không về quê, như áo đen đi đêm!!
Phát đạt, nhất định phải về quê!
Đừng nói là người hiện đại, người cổ đại cũng có chấp niệm này.
Kinh khủng nhất chính là Chu Trọng Bát, ông anh này lên làm hoàng thượng thì muốn định đô ở quê nhà Phượng Dương, đã bắt đầu xây dựng cung diện, tuy cuối cùng không thể thành công, nhưng đúng là có ý định này!
Ngoài ra, còn có vụ thảm kịch vì phất lên rồi muốn về quê, điển hình là đại thái giám Vương Chấn, biến cố Thổ Mộc Bảo vốn có thể tránh được, nhưng lúc lui binh, con hàng này muốn đi qua quê hương hắn là Vi Châu, để Anh Tông vào ở phủ đệ của mình, thể hiện uy phong của mình với hương thân phụ lão, cho nên có đường gần thì không đi, mà lại đi đường vòng, cho nên mới có thảm kịch sau đó.
Văn phòng.
Dương Hạo đẩy cửa ngầm, trực tiếp kéo Di Bảo vào phòng nghỉ phía sau.
“A? Nơi này còn có phòng ngủ?”
Tôn Tâm Di sửng sốt, không ngờ văn phòng của Dương Hạo còn có bí ẩn khác.
“Tổng tài cũng mệt, cần nghỉ ngơi nha. Hiện giờ anh rất mệt.”
Dương Hạo duỗi lưng một cái, tiếp đó trực tiếp nằm lên giường.
Thấy thế, mặt Tôn Tâm Di đỏ lên, nàng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu vì sao Dương đại ca lại kéo mình vào phòng nghỉ.
Thế nhưng mà, bạn thân Từ Nhã Lỵ và Vương Băng Như còn đang ở ngoài kìa.
Mình vào lâu không ra, khó tránh khỏi bị người nghi ngờ.
“Dương đại ca, bên ngoài có người.” Tôn Tâm Di nhỏ giọng nói.
“Thì sao?” Dương Hạo hăng hái hỏi.
“Bị họ biết thì không hay lắm.” Tôn Tâm Di đỏ mặt nói.
“Biết cái gì?”
Dương Hạo biết rõ còn cố hỏi, hắn chính là muốn trêu chọc Di Bảo.
“A…” Tôn Tâm Di do dự một chút, dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, trực tiếp nhào vào ngực Dương Hạo: “Dương đại ca, vậy anh nhanh một chút.”
“Không đúng, anh không nghĩ gì mà! Tâm Di, em hiểu lầm rồi.”
Dương Hạo miệng nói như vậy, tay thì lại bận rộn.
Ngay sau đó, liền nghe thấy tiếng ‘xoạt xoạt’, đôi tất chân bao quanh đùi đẹp của Tôn Tâm Di đã bị xé thủng một lỗ.
Lại một lát sau, vị ma pháp sư cấp thấp Tôn Tâm Di này đã bắt đầu thi triển ma pháp.
Ngoài văn phòng.
Từ Nhã Lỵ thỉnh thoảng liếc nhìn cửa văn phòng một chút, cùng lúc đó, vẫn không quên tính thời gian.
20 phút, còn chưa ra?
Lẽ nào là ứng với câu nói đó?
Có việc thư ký làm, không việc làm…
Không đúng, mình cũng là thư ký!!
Bị boomerang đánh trúng, Từ Nhã Lỵ xoa xoa trán, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm: Loại việc này không thể làm ở nhà sao?
Làm trong văn phòng rất thú vị sao??
“Thư ký Từ, Dương tổng đến chưa?”
Khi Từ Nhã Lỵ đang oán thầm, Thái Mỹ Thần đi ra khỏi phòng làm việc của mình.
“A, đến rồi.” Từ Nhã Lỵ gật đầu.
“Vậy tôi đi tìm Dương tổng! Có tài liệu cần Dương tổng ký tên.”
Thái Mỹ Thần nói xong thì đi về phía văn phòng.
“Chủ nhiệm, chờ đã!”
Từ Nhã Lỵ vội vàng gọi Thái Mỹ Thần lại.
“Sao thế?” Thái Mỹ Thần nghi ngờ nhìn Từ Nhã Lỵ.
“Tâm Di đang báo cáo công việc bên trong.” Từ Nhã Lỵ chỉ chỉ văn phòng, chững chạc đàng hoàng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận