Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 496: Dương tổng từ bỏ vùng vẫy

Chương 496: Dương tổng từ bỏ vùng vẫy
Chu Tĩnh Tuyết cầm chiếc túi Chanel màu trắng trong tay thì lại không biết phải làm sao.
Nàng chỉ là phiên dịch viên, ‘bọn họ’ trong miệng Dương tổng tất nhiên không bao gồm mình, Chu Tĩnh Tuyết đang định yên lặng để túi xách xuống.
Lại nghe thấy Dương Hạo nói: “Tiểu Chu, tặng cô chiếc túi đó luôn.”
A?
Chu Tĩnh Tuyết giật mình, tiếp đó vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn Dương tổng!”
Bình thường có rất nhiều nam sinh theo đuổi Chu Tĩnh Tuyết, thỉnh thoảng cũng sẽ có người tặng mấy thứ tương đối đắt tiền.
Nhưng Chu Tĩnh Tuyết đều từ chối không nhận, nàng rất hiểu đạo lý bắt người tay ngắn, nếu không muốn yêu đương với người ta, vậy thì đừng nhận đồ của người ta.
Nhưng hôm nay nàng lại nhận mà không hề do dự, thứ nhất, nàng cực kỳ thích chiếc túi Chanel này, thứ hai, nàng không muốn từ chối ý tốt của Dương tổng.
Thậm chí còn muốn thông qua món quà này để xây dựng liên hệ nào đó với đối phương.
Ví dụ như, Dương tổng người ta tặng nàng một món quà, nàng tặng quà đáp lễ cũng cực kỳ hợp lý.
Tất nhiên, nàng không có tiền mua đồ đắt tiền, nhưng đáp lễ chỉ là một loại hình thức, trọng điểm là xây dựng liên hệ!
Dương Hạo thì không nghĩ nhiều, hắn chỉ bày tỏ thái độ của mình thôi, để cho mọi người ra sức tiêu xài!
Không cần phải khống chế!
Ừm, tuyệt đối đừng khống chế!
Xem đi, ngay cả tiểu phiên dịch mà tôi còn tặng một chiếc túi Chanel, các người còn lo cái rắm!
Tuy nhiên, Dương Hạo bỗng nhiên xuất hiện lại làm rối loạn kế hoạch tán gái của chú em Daniel.
Hắn vốn muốn mượn hoa hiến phật, tặng chiếc túi này cho Chu Tĩnh Tuyết, tranh thủ niềm vui của mỹ nữ này.
Kết quả Dương Hạo lại vượt lên trước một bước.
Hắn cũng nhìn ra được, ông anh rể đại gia này của mình chỉ tiện tay mà làm thôi, dường như cũng không quá quan tâm đến cô nàng phiên dịch này.
Thế là, hắn cười ha ha nói: “Lúc nãy tôi có nhắc đến cô với anh rể, xem ra anh ấy vẫn nhớ!”
Chú em Daniel này còn muốn tranh công, vơ công lao này lên người mình.
Chu Tĩnh Tuyết thì cạn lời, nhưng nàng cũng không thể đắc tội với khách hàng của mình, chỉ lạnh nhạt đáp một câu: “Cảm ơn.”
“Các cô có một phần mềm xã giao tên là Wechat đúng không, có thể kết bạn không?”
Trước khi đến đây, Daniel cũng đã ôn bài, đồng thời cũng tải wechat, lúc này hắn chủ động yêu cầu kết bạn.
“A, được!”
Chu Tĩnh Tuyết hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu, đối phương dù sao cũng là khách hàng, nàng không tiện từ chối.
Nhưng đối với Chu Tĩnh Tuyết mà nói, đây cũng không phải là vấn đề, chẳng qua là có thêm một cái ‘thi thể’ trong danh sách bạn bè wechat mà thôi, chờ đối phương về nước thì lại xóa là được.
“Tôi nhấn mạnh một lần nữa, thích gì thì cứ mua, không cần suy nghĩ đến giá tiền!”
Dương Hạo lại nói với mọi người một câu, tiếp đó liền rời khỏi tiệm Channel.
Tô Tiểu Hi đang chờ bên ngoài, Dương Hạo đi ra liền cười ha ha nói: “Tô sư muội muốn đi dạo cửa hàng nào?”
“Đi Cartier xem một chút đi.”
Tô Tiểu Hi chỉ chỉ tiệm Cartier cách đó không xa, nàng khá yêu thích trang sức Cartier.
Hai người sánh vai đi vào trong tiệm, một cô gái có hình tượng và khí chất rất tốt tươi cười tiến lên nghênh đón.
Nàng là cửa hàng trưởng cửa hàng này, tên là Vương Vi.
“Tô tổng, bên này đều là kiểu mới, tôi đã bảo người đưa đến phòng nghỉ VIP cho ngài. . .”
Vương Vi vừa nói vưa đưa hai người đến phòng nghỉ VIP, là cửa hàng trưởng, nàng tự nhiên nhận ra Tô Tiểu Hi.
Mà khách hàng cấp bậc như Tô Tiểu Hi, tất nhiên không cần đứng ở quầy để chọn, đều có nhân viên mang hàng đến phòng nghỉ VIP cho bọn họ chậm rãi chọn lựa.
“Dương tổng, ngài uống trà hay cà phê?”
Chờ Dương Hạo ngồi vào ghế sô pha, Vương Vi mỉm cười hỏi thăm, nàng cũng không biết Dương Hạo là cổ đông của Địa sản Tinh Duyệt, nhưng biết Dương Hạo chính là người bao hết khu thương mại, nên tự nhiên phải khách khí và chu đáo.
“Trà đi!” Dương Hạo thuận miệng đáp lại.
“Vâng!”
Vương Vi đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài, không lâu sau, các nhân viên đã cầm từng món đồ trang sức đi vào phòng nghỉ, tiếp đề đặt chỉnh tề trên bàn trà trước mặt Dương Hạo và Tô Tiểu Hi.
Tô Tiểu Hi lập tức nghiêm túc chọn lựa, thỉnh thoảng còn trưng cầu ý kiến của Dương Hạo, có chút cảm giác như cặp đôi đang đi mua sắm.
Chọn một lúc, cuối cùng Tô Tiểu Hi chỉ lấy một chiếc vòng tay.
Giá trị 450.000 NDT!
Đối với người bình thường mà nói, vòng tay 450.000 tuyệt đối là giá trên trời, xa không thể chạm.
Nhưng đối với Dương Hạo mà nói, cái vòng này lại hơi ‘rẻ’.
Dương Hạo cười nói: “Xác định chỉ cần một cái này sao?”
“Ừm!”
Tô Tiểu Hi nghiêm túc gật đầu, nàng cũng có tâm tư riêng của mình, đây là món quà đầu tiên Dương Hạo tặng nàng.
Chỉ chọn một thứ mới có ý nghĩa kỷ niệm!
Sau này mỗi khi đeo chiếc vòng tay này, nàng sẽ nghĩ đến đây là món quà đầu tiên Dương Hạo tặng nàng!
Nhưng nếu như chọn nhiều, vậy nó sẽ không còn tính duy nhất.
Tô Tiểu Hi cũng không phải loại người chỉ biết vớt của, không cần phải làm mấy chuyện đó!
Thanh toán xong, Tô Tiểu Hi chỉ vào chiếc vòng tay trong hộp, cười tủm tỉm nói: “Dương sư huynh, anh có thể đeo lên cho em không?”
“Tất nhiên là được!”
Dương Hạo gật đầu, cầm vòng tay đeo lên cổ tay trắng nõn của Tô Tiểu Hi.
“Cảm ơn sư huynh!”
Tô Tiểu Hi cười rất ngọt, giơ tay lên quơ quơ, chiếc vòng tay khảm kim cương này rất xứng với nàng.
Hai người lại đi dạo một vòng trong khu thương mại, Tô Tiểu Hi không mua thứ gì khác, mà chỉ mua hai ly trà sữa.
Sau đó, hai người giống như một cặp tình nhân, vừa uống trà sữa vừa sóng vai đi dạo trong khu thương mại.
Chờ đi mệt mỏi, hai người liền trở về phòng nghỉ.
Dương Hạo lại hỏi quản lý: “Quản lý Ngô, bọn họ tiêu bao nhiêu rồi?”
“Trước mắt là 4.27 triệu!”
“Mới có 4.27 triệu. . .”
Khóe miệng Dương Hạo giật giật vài cái, xem ra con đường cày tiền này không thành công rồi.
Cho dù Dương Hạo đã vào tiệm Channel để kích thích, nhưng Natasha và người nhà cũng không dám tiêu xài quá nhiều.
Dù sao, thói quen tiêu phí cũng không thể thay đổi trong lúc nhất thời.
Chú em Daniel và Olga thì cũng muốn tiêu xài hoang phí, nhưng lại bị Natasha áp chế, khiến cho tổng tiền tăng lên rất chậm.
Mà khi nghe thấy con số 4.27 triệu này, Dương Hạo cũng từ bỏ vùng vẫy.
Tùy duyên đi!
Có thể kiếm bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu đi!
Cuối cùng, nhà Natasha tiêu hết 6.25 triệu, Dương Hạo được hoàn trả 12.5 triệu, chỉ kiếm được 6.25 triệu!
Mà chút tiền này lại không đáng vào đâu với Dương Hạo bây giờ!
Tuy nhiên, người nhà của Natasha lại vô cùng hưng phấn, sau khi trở về khách sạn, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, bắt đầu chỉnh lý chiến lợi phẩm tối nay.
Tại đại sảnh khách sạn, Dương Hạo chuẩn bị rời đi, nói với Natasha: “Ngày mai anh không đi với mọi người, em dẫn mọi người đi chơi nhé! Lát nữa anh sẽ chuyển cho em 10 triệu, xài hết thì lại nói với anh, không cần tiết kiệm!”
“10 triệu??”
“Ồ, được rồi!”
Natasha hiển nhiên là bị con số 10 triệu này làm cho sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay bao cả khu thương mại cũng hết 10 triệu rồi, hình như cũng hợp lý!
Mà Dương Hạo thì không muốn tốn nhiều tâm tư vào việc chiêu đãi này nữa, tất cả giao cho Natasha, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu vậy!
Hắn chỉ chờ nhiệm vụ kết thúc, để nhận ‘thẻ sản nghiệp trung cấp’!
So sánh ra thì thẻ sản nghiệp trung cấp mới là đầu to, phí chiêu đãi không đáng nhắc tới nếu so với nó, nên Dương Hạo cũng không để ý việc này nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận