Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 588: Chủ tịch, chào buổi sáng !

Yên lặng giây lát, Tào Chí Dương lại mở miệng hỏi: Anh Trần, anh biết cô ta nhậm chức khi nào không?”
“Hình như là hôm nay!"
Lúc nãy Trang Lệ rõ ràng là đưa người đi nhập chức, hơn nữa lúc trước Trần Nham cũng chưa nghe nói công ty có vị chủ nhiệm nào họ Tống.
"Chắc là người do chủ tịch mới mang đến!"
Trần Nham lại bổ sung một câu.
Trên hội nghị cấp cao ngày hôm qua, chủ tịch mới đã an bài hai người, nếu không có gì bất ngờ, thời gian này công ty sẽ còn biến động, đây là chuyện rất bình thường, dù sao công ty cũng đổi chủ mới.
"Tống Tuyết Kiều lại biết chủ tịch mới của Giải trí Mạch Điền?"
Tào Chí Dương cảm thấy cực kỳ hoang đường, lúc trước hắn và Tống Tuyết Kiều chính là vợ chồng, hắn hiểu rõ mạng lưới quan hệ của đối phương, căn bản không có đại nhân vật như chủ tịch Giải trí Mạch Điền.
"Xem ra Tào tổng không quá quan tâm đến vợ cũ rồi!"
Thấy phản ứng của Tào Chí Dương, Trần Nham lắc lắc đầu nói:
"Cho nên, chuyện hai nhà hợp tác, Tào tổng vẫn đi thương lượng với chủ nhiệm Tống đi."
"Văn phòng chủ tịch ở tầng 20, nhưng chỉ người có quyền mới có thể trực tiếp đi lên tâng 20, người ngoài thì cân hẹn trước, được cho phép mới có thể lên."
Trần Nham lại nói ra quy tắc khi lên tâng 20.
"Anh Trần, anh không thể đưa tôi lên sao?"
Tào Chí Dương đã tốn không ít tâm tư lên người Trần Nham, cảm thấy đối phương vẫn có thể giúp mình chuyện nhỏ này.
Kết quả Trần Nham lại lắc đầu:
"Tào tổng, tôi cũng muốn giúp anh, tiếc là cấp bậc của tôi không đủ."
"Được rồi, vậy tôi tự liên hệ với cô ta vậy!"
Tào Chí Dương nói xong liền móc điện thoại ra, tìm số điện thoại của vợ cũ Tống Tuyết Kiều trong danh bạ.
Hắn hơi do dự một chút, tiếp đó vẫn gọi cho đối phương.
Chẳng qua là, điện thoại vang một lúc lâu mà vẫn không có người nghe máy.
"Không nghe điện thoại của mình! Giỏi, giỏi lắm!"
Gọi liên tục hai lần, đều không có người nghe, Tào Chí Dương nhịn không được mà lẩm bẩm vài câu.
Trần Nham đứng lên, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách:
"Tào tổng, tôi còn có cuộc họp, hôm nay cứ vậy đi.
Hiện giờ Trân Nham chỉ muốn cách xa Tào Chí Dương, dù sao bây giờ đang là thời điểm nhân viên của Giải trí Mạch Điền rung chuyển, nếu không có gì bất ngờ, công ty sẽ còn điều chỉnh thành viên, Trần Nham không muốn trở thành kẻ bị điều chỉnh.
Nếu như khảo sát kinh nghiệm và thành tích thì Trân Nham không sợ, công trạng và kinh nghiệm của hắn vẫn luôn rất ổn.
Nhưng vấn đề là, ngoại trừ năng lực ra thì xã hội ngày nay còn phải xem quan hệ nữa.
Nếu hắn đứng ở mặt đối lập với chủ nhiệm văn phòng chủ tịch, như vậy chỉ sợ khả năng cao là sẽ bị điều chỉnh, người ta thế nhưng là người của chủ tịch mới đấy.
Hiện giờ, Trần Nham nguyện ý đắc tội với tổng giám đốc Ngô Đức Hải, chứ không muốn đắc tội với vị chủ nhiệm Tống kia.
Tào Chí Dương cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ý của Trần Nham, đối phương đang muốn phân rõ giới hạn với mình.
Không ngờ Tống Tuyết Kiều lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy!
Tào Chí Dương khẽ lắc đầu:
"Anh Trần, vậy tôi không quấy ray nữa!"
Tào Chí Dương vẫn rất biết điều, nếu người ta đã đuổi khách, hắn cũng sẽ chủ động rời đi.
Tuy nhiên, sau khi đi ra khỏi văn phòng của Trần Nham, hắn lại gọi điện cho Tống Tuyết Kiều.
Lần này, đối phương lại nghe máy.
"Tuyết Kiều, đang bận sao?"
Đầu bên kia là giọng nói lạnh giá của Tống Tuyết Kiều:
"Có chuyện gì? Nói!"
Tào Chí Dương cũng không vòng vèo, hỏi thẳng:
"Nghe nói cô đã vào Giải trí Mạch Điền?"
"Hử?"
Đầu bên kia, giọng nói của Tống Tuyết Kiều rõ ràng là hơi giật mình.
Giờ phút này, trong văn phòng trên tâng 20.
Tống Tuyết Kiều nhướng mày, quả thực là nàng hơi giật mình, nàng vừa mới nhậm chức, chồng cũ vậy mà đã biết rồi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không bất ngờ.
Bởi vì nàng vừa mới gặp Trần Nham và La Mộng Vân trong thang máy.
Tối qua, hai người này đã ăn cơm chung với Tào Chí Dương, hơn nữa La Mộng Vân còn có quan hệ thân mật với Tào Chí Dương.
Cộng thêm nàng nói chuyện dạy dỗ La Mộng Vân với Trang Lệ, cho nên Tào Chí Dương biết mình vào Giải trí Mạch Điền cũng là bình thường.
Tống Tuyết Kiều lạnh lùng đáp một câu:
"Tôi làm việc ở đâu, hình như không liên quan gì đến anh mài".
"Nói vậy cô vào Giải trí Mạch Điền thật rồi! Có thể gặp mặt một lần không? Tôi đang ở tâng Chương."
Tào Chí Dương thuận thế đưa ra yêu cầu gặp mặt.
"Không cần, tôi đang đi làm!"
Tống Tuyết Kiều trực tiếp từ chối.
"Tôi tìm cô để bàn chuyện công việc."
Tào Chí Dương vội vàng đáp lại.
"Anh tìm tôi nói chuyện công việc?"
Tống Tuyết Kiều bĩu môi khinh thường:
"Anh cảm thấy chúng ta cần nói chuyện sao? Công việc của tôi hình như cũng không liên quan gì đến anh!"
Tào Chí Dương lại đánh bài tình cảm:
"Tuyết Kiều, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng. Gặp mặt rồi nói đi!"
"Vợ chồng?"
Nghe thấy mấy chữ này, Tống Tuyết Kiều không khỏi cười lạnh:
"Hiện giờ mới nhớ đến vợ chồng? Xin lỗi Tào tổng, tôi không có thời gian! Nếu muốn bàn công chuyện, anh phải kết nối với những ngành khác của công ty."
Nói xong, Tống Tuyết Kiều trực tiếp cúp điện thoại.
Mà sau khi để điện thoại xuống, nàng thở dài một cái, có một loại cảm giác vui sướng.
Ngày xưa, mỗi khi giao phong với Tào Chí Dương, nàng luôn rơi vào thế bất lợi, bởi vì sau khi ly hôn, Tào Chí Dương vẫn là chủ của công ty như cũ, mà nàng chỉ là một kẻ thất nghiệp.
Thân phận của hai người chênh lệch quá nhiều, đến mức khiến cho nàng còn cảm thấy hơi tự ti khi đứng trước mặt Tào Chí Dương.
Hoặc là nói, trong lòng không có sức mạnh, không có chỗ dựa.
Mà bây giờ thì lại khác, Tống Tuyết Kiều không chỉ kiếm được công việc, mà còn là chức vụ quan trọng như chủ nhiệm văn phòng chủ tịch.
Khi đối mặt với Tào Chí Dương, nàng không còn cảm giác tự ti phức tạp như trước nữa.
Trái lại bởi vì mình là quản lý cấp cao của một tập đoàn lớn, nàng sẽ còn cảm thấy ưu việt, cảm giác cao cao tại thượng, từ chối Tào Chí Dương cũng rất phấn khích!
Mà lúc này, nghe thấy tiếng 'tút tút' trong điện thoại, Tào Chí Dương lại tức giận không thôi, hắn suýt nữa ném điện thoại xuống đất, thời khắc cuối cùng mới kịp thời thu tay lại.
Đối với một ông chủ như hắn mà nói, điện thoại tuy không đáng tiền, nhưng tài liệu trong điện thoại lại rất đáng tiền, một khi làm hỏng, coi như có thể lấy lại tài liệu bên trong, nhưng cũng sẽ làm chậm trễ công việc.
"Tào tổng, chúng ta làm sao bây giờ?"
Lúc này, có trợ lý yếu ớt hỏi một câu:
"Đi xuống sao?"
"Ừm, xuống thôi!"
Tào Chí Dương gật đầu, ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nữa, hắn lập tức dẫn hai trợ lý đi vào thang máy.
Chờ đến đại sảnh lầu một.
Tào Chí Dương ngạc nhiên khi phát hiện không ít quản lý cấp cao của Mạch Điền đều ở đây, bao gồm cả tổng giám đốc Ngô Đức Hải.
Mà khi Tào Chí Dương chuẩn bị tiến lên chào hỏi Ngô Đức Hải, một người đàn ông cao to anh tuấn đã đi vào trong đại sảnh.
Cùng lúc đó, đám người Ngô Đức Hải lập tức tươi cười nịnh nọt tiến lên nghênh đón, sau đó là âm thanh vang dội:
"Chủ tịch, chào buổi sáng!"
"Chủ tịch... !"
"Chủ tịch... !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận