Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 384: Chú Dương

Chương 384: Chú Dương
Dương Hạo có chút cạn lời với gã thiếu i ốt này, nói chuyện như vậy, tán tỉnh được Vu Nhiễm Nhiễm mới là lạ.
“Ừm, anh nói gì cũng đúng.”
Dương Hạo vẫn giữ nguyên tắc cũ, không tranh luận với kẻ ngu, đầu óc người này rõ ràng là có vấn đề, bằng không cũng sẽ không nói như vậy, khả năng cao là học nhiều nên thần kinh rồi!
Đới Vân Phi không ngờ đối phương lại tán đồng quan điểm của mình, trong lúc nhất thời lại ngây người tại chỗ.
Mà lúc này, Dương Hạo đã kéo tay Vu Nhiễm Nhiễm đi về phía lương đình, dạo bước cùng bạn gái cũ trong trường học cũ, quả thực là có một tư vị đặc biệt.
Tuy nhiên, Vu Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên bị kéo tay thì có hơi bối rối, nhưng rất nhanh đã có một cảm giác như đánh thức ký ức bị phong ấn, thời gian tựa như xuyên qua về mười mấy năm trước.
“Chờ đã.”
Đới Vân Phi lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo.
“Cô Vu, cô xác định không cân nhắc lại một lần sao?”
Đới Vân Phi nghiêm trang nói: “Tôi cảm thấy tôi thích hợp với cô hơn anh ta.”
“Anh cảm thấy????”
Vu Nhiễm Nhiễm tức đến bật cười, người này luôn tự cao tự đại, cho dù theo đuổi mình vẫn không muốn từ bỏ cái mác ‘tiến sĩ’ kia, cho người ta một loại cảm giác như: Tôi nhìn trúng cô thì đó là phúc của cô đấy.
Lúc trước Vu Nhiễm Nhiễm đã từ chối rõ ràng rồi, cũng tránh mặt tên này.
Nhưng Đới Vân Phi vẫn không hề từ bỏ, luôn tìm cơ hội tìm đến Vu Nhiễm Nhiễm, lúc trước ngại tình đồng nghiệp nên Vu Nhiễm Nhiễm chỉ từ chối nhã nhặn, nhưng hành vi của đối phương đã vượt giới hạn rồi.
Tôi tìm bạn trai còn cần anh cảm thấy??
“Thầy Đới, dường như chúng ta chỉ là đồng nghiệp thôi mà! Tôi tìm bạn trai thế nào cũng đâu liên quan đến anh!”
“Đừng nói là đối phương chỉ tốt nghiệp đại học, coi như tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp tiểu học, cho dù là mù chữ, nhưng chỉ cần tôi thích, thì anh cũng không có quyền can thiệp!!”
“Mời anh nhận rõ vị trí của mình!”
Vu Nhiễm Nhiễm thở phì phò, nàng thật sự thấy phiền với Đới Vân Phi rồi.
Đới Vân Phi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Nhiễm Nhiễm nổi giận, hơi sửng sốt: “Thế nhưng… Tôi là tiến sĩ! Lại là giáo sư đại học, chẳng lẽ chúng ta không thích hợp hơn sao?”
“Có thích hợp hay không, không phải anh cảm thấy!!”
Vu Nhiễm Nhiễm lườm Đới Vân Phi một cái, tiếp đó kéo tay Dương Hạo rời đi.
Lần này Đới Vân Phi không đuổi theo nữa, vị tiến sĩ này cảm thấy Vu Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ hối hận, người đàn ông kia chỉ cao hơn mình một chút, đẹp trai hơn mình một chút, điển hình là mặt trắng nhỏ, trai bao!!
Phụ nữ, đều nông cạn như vậy!
Một bên khác, Dương Hạo và Vu Nhiễm Nhiễm đã đi đến lương đình giữa hồ nhân tạo.
Cái lương đình này cũng khá rộng, là một nơi tốt để hẹn hò, lúc này có hai đôi tình nhân đang âu yếm nhau ở hai góc của lương đình.
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ, gợi lên một tầng sóng nhẹ, Dương Hạo cười ha ha nói: “Thầy Đới kia hài hước thật.”
“Em lại cảm thấy rất đáng ghét, tự cho là đúng!”
Vu Nhiễm Nhiễm khẽ lắc đầu, ánh mắt lại vô thức liếc qua bàn tay đang nằm chặt của hai người, nói nhỏ: “Lần trước nắm tay nhau đến nơi này, đã là 13 năm trước rồi!”
“Ừm, tầm đó.”
Dương Hạo gật đầu, tiếp đó rất tự nhiên mà thả tay Vu Nhiễm Nhiễm, với quan hệ của hai người bây giờ, tay trong tay tự nhiên không thích hợp lắm.
Vừa rồi chẳng qua là cho vị tiến sĩ kia xem mà thôi.
Mà thấy Dương Hạo thả tay ra, Vu Nhiễm Nhiễm lại có một cảm giác thất vọng khó hiểu.
Yên lặng giây lát, Vu Nhiễm Nhiễm mở miệng hỏi: “Nghe nói anh ly hôn?”
“Ừm, sống với con gái.” Dương Hạo gật đầu.
“Với điều kiện của anh bây giờ, có lẽ là có bạn gái rồi nhỉ?”
Vu Nhiễm Nhiễm lại thử thăm dò một câu.
“Ừm, có bạn gái rồi, nhưng anh không định kết hôn!”
Dương Hạo nói thật, chỉ cần hắn độc thân, vậy tất cả chỉ là vấn đề đạo đức, cho nên kết hôn là không thể kết hôn!
Tuy rằng Vương Xuân Hiểu cũng nói, Dương Hạo không thể nào độc thân được, nhưng nghe thấy Dương Hạo thừa nhận, trong lòng Vu Nhiễm Nhiễm vẫn thấy mất mát.
Đã chia tay nhiều năm, Dương Hạo lại xuất hiện trong thế giới của nàng lần nữa, lại còn xuất hiện bằng một phương thức kinh khủng như vậy, nàng không tự chủ được mà nhớ đến bộ phim mà năm đó nàng và Dương Hạo đều rất thích: Đại Thoại Tây Du.
Trong đó có một câu: Ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế, có một ngày hắn sẽ khoác kim giáp thánh y, cưỡi mây lành bảy màu đến cưới ta.
Mà lần này Dương Hạo xuất hiện, trong xã hội thực tế này, không khác gì khoác kim giáp thánh y và cưỡi mây lành bảy màu cả!
Vu Nhiễm Nhiễm chỉ là một cô gái cực kỳ phổ thông, nàng không có khả năng không mơ mộng gì cả, huống hồ hai người còn có tình cảm cơ sở, lúc trước cũng chia tay trong hòa bình.
Cho nên, nghe thấy Dương Hạo đã có bạn gái, nàng tự nhiên là mất mát.
Dương Hạo có thể phát giác tâm trạng biến hóa của Vu Nhiễm Nhiễm, nhưng giờ phút này hắn đã và sẽ không để tâm trạng của phụ nữ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
“Cũng muộn rồi, trở về chuẩn bị quỹ khuyến học đi!”
“Có vấn đề gì thì liên lạc!”
Dương Hạo cho vị bạn gái cũ này không gian để suy nghĩ, tin rằng lần sau gặp mặt nàng sẽ có đáp án rõ ràng.
“Ừm!”
Vu Nhiễm Nhiễm gật đầu, lúc này nàng cũng cần yên lặng một chút, nghiêm túc suy nghĩ chuyện tương lai.
Hai người vẫy tay tạm biệt, Vu Nhiễm Nhiễm trở về văn phòng đoàn ủy.
Dương Hạo thì trực tiếp đi về bãi đỗ xe…
Nhưng hắn còn chưa đi xa, bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Chú Dương!”
“Chú Dương, là chú thật nha!!”
Trong giọng nói kia còn lộ ra vẻ vui sướng khó có thể che giấu.
Dương Hạo không cần quay người cũng biết người gọi mình là Trần Nhược Hàm.
Tiểu bạch hoa 19 tuổi này ban đầu còn gọi mình là Dương đại ca, về sau dứt khoát đổi thành chú Dương, nàng rất hiểu mấy lão già như Dương Hạo, gọi chú kích thích hơn là đại ca nhiều lắm.
Dù sao cũng có rất nhiều cô gái gọi Dương Hạo là đại ca, nhưng chú thì chỉ có một hai người.
Mà trên thực tế, với khoảng cách tuổi tác của hai người, gọi một tiếng chú Dương cũng không quá chút nào.
Dương Hạo dừng bước, quay đầu nhìn một chút, quả nhiên là tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm, nàng không đi một mình, bên cạnh còn có hai cô bé tầm tuổi nàng, ba người đều mặc váy ngắn, trên đôi chân đẹp thẳng tắp là đôi tất chân mỏng manh, đi lại trong sân trường cũng là một cảnh đẹp mà bất cứ ai cũng không thể coi nhẹ.
“Chú Dương, trùng hợp quá! Chú đến trường học tìm em sao?”
Trần Nhược Hàm bước nhanh vài bước, tiếp đó liền kéo tay của Dương Hạo, bắt đầu nũng nịu.
“Em cảm thấy thế nào?” Dương Hạo hỏi ngược một câu.
“Em cảm thấy đúng!” Trần Nhược Hàm cười hì hì gật đầu.
“Vậy thì là đúng!”
Dương Hạo nhún vai, dù sao tiểu bạch hoa này cũng biết mình căn bản không đến tìm nàng.
Một người nguyện ý giả ngu, một người phối hợp giả ngu là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận