Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 389: Tiểu bạch hoa độ mài mòn 0

Chương 389: Tiểu bạch hoa độ mài mòn 0
Trần Nhược Hàm ôm cánh tay của Dương Hạo, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Chú Dương, chú quá tốt rồi, em cũng không biết báo đáp thế nào nha!”
“Em muốn báo đáp thế nào?” Dương Hạo hỏi lại một câu.
“Chú Dương, vậy hôm nay em không về trường nhé?”
Trần Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn vào mắt Dương Hạo, đôi mắt hoa đào sáng rực lại lộ ra vẻ ngây thơ đặc hữu của thiếu nữ.
Đương nhiên, Dương Hạo biết Tiểu bạch hoa này tuyệt đối có thành phần diễn kịch, nhưng cái cảm giác ngây thơ này cực kỳ xứng đôi với tuổi tác của nàng, không hề có cảm giác không hài hòa, để cho lão già như Dương Hạo sinh lòng bảo vệ và tham muốn chiếm hữu.
“Không trở về trường thì em muốn đi đâu?”
Dương Hạo cố ý đùa Tiểu bạch hoa này.
“Chú Dương đi đâu thì em đi nơi đó.”
Đôi mắt ngây thơ trong suốt của Tiểu bạch hoa lại có một tầng hơi nước nhộn nhạo, cho người ta một loại cảm giác ngây thơ chưa trải sự đời.
Dương Hạo lại không nói gì, mà vỗ nhẹ lên eo thon của nàng, xem như chấp nhận lời thỉnh cầu của Tiểu bạch hoa.
Thấy thế, Trần Nhược Hàm tự nhiên mừng rỡ không thôi, lúc này liền tựa đầu vào vai Dương Hạo, từ nhỏ nàng đã thiếu tình cha và cảm giác an toàn, giờ như đã tìm được nơi dựa vào.
Sau khi ăn xong, Chu Minh Nguyệt và Tô Văn Văn vui vẻ rời đi, hai người nằm mơ cũng không nghĩ đến, vốn chỉ tìm Trần Nhược Hàm quay cái video, lại có có thu hoạch bất ngờ như vậy.
“Chú Dương, tạm biệt.”
“Chú Dương, yêu chú nha…”
Sau khi rời khỏi khu thương mại, hai người nhộn nhịp vẫy tay với Dương Hạo, Chu Minh Nguyệt còn cười hì hì bắn tim, một ông chú tổng tài đẹp trai như vậy, hai người cũng rất thích.
Nhưng hai người cũng coi như tự hiểu lấy mình, biết mình không bằng Trần Nhược Hàm, muốn cạnh tranh cũng là hữu tâm vô lực.
Leo lên tàu điện ngầm trở về trường, Chu Minh Nguyệt kéo tay Tô Văn Văn nói: “Mình thật hâm mộ Nhược Hàm, một ông chú tổng tài như vậy, cũng ban cho mình một người đi!”
“Mình cũng muốn, ban cho chúng ta mỗi người một chú đi!”
“Văn Văn, theo cậu thì chú Dương làm cái gì? Một bữa cơm mà mấy chục ngàn, tiện tay tặng quà cũng là Pocket 2!”
Chu Minh Nguyệt lại cảm khái: “Đúng là bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của mình, hôm nay mới biết hóa ra kẻ có tiền sống như vậy!”
Tô Văn Văn gật đầu phụ họa: “Ôm được bắp đùi của chú Dương, Nhược Hàm có học đại học hay không cũng không có ý nghĩa nữa!”
“Nếu mình là Nhược Hàm, trực tiếp xin tạm nghỉ, sinh cho chú Dương mười đứa tám đứa tồi tính!”
“Mười đứa tám đứa? Cậu là heo nái à!” Tô Văn Văn cười trêu.
“Cậu mới là heo nái. . .”
Chu Minh Nguyệt phản kích, hai cô bé lập tức vui cười rùm beng.
Khách sạn Shangri La.
Trong phòng tổng thống.
Quản gia làm thủ tục nhập cư cho Dương Hạo và Trần Nhược Hàm.
Đây là bước thứ ba của nhiệm vụ, đưa Trần Nhược Hàm đến khách sạn, mà nếu là ở khách sạn, Dương Hạo liền chọn phòng tổng thống, dù sao cha hack cũng tính tiền, lần này còn được hoàn trả x5 lần, có cơ hội nhổ lông thì phải cố gắng nhổ nhiều một chút.
Trần Nhược Hàm vốn cho rằng Dương Hạo sẽ đưa nàng đến các nơi như khu nhà cao cấp, không ngờ lại đưa nàng đến khách sạn, nhưng phòng tổng thống thì đương nhiên không thể chê rồi.
“Dương tiên sinh, ngài có bất cứ yêu cầu gì đều có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ phục vụ ngài 24/24.”
Làm thủ tục xong, quản gia cúi chào một cái, tiếp đó liền rời khỏi phòng.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Tâm nguyện của các cô bé.
Ban thưởng: Thẻ kỹ năng x1, tiêu phí hoàn trả x5 lần!
Sau khi quản gia rời đi, âm thanh của cha hack vang lên trong đầu Dương Hạo.
Nice!
Quả nhiên là nhiệm vụ đơn giản.
Tiền về sổ, nhưng cũng chỉ có hơn triệu, đối với Dương Hạo bây giờ mà nói, còn không tính là chín trâu mất một sợi lông, chỉ có thể nói là ít còn hơn không.
Dương Hạo thành thạo mở balo, lựa chọn sử dụng thẻ kỹ năng.
Đinh!
Chúc mừng kí chủ nhận được kỹ năng: Hỏa Nhãn Kim Tinh 2.0.
Hả?
Dương Hạo nao nao, hắn đã có kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh này rồi mà.
Nhưng cái 2.0 này là cái quỷ gì?
Khi Dương Hạo đang nghi hoặc, giải thích đã đến.
Chú: Hỏa Nhãn Kim Tinh phiên bản 2.0, dung hợp kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh và ‘Có mắt nhìn người’, tăng cường năng lực trên cơ sở đã có, kí chủ có thể thông qua kỹ năng này để kiểm tra mức độ mài mòn của phái nữ.
Hử??
Dương Hạo lại ngây ngẩn cả người.
Mức độ mài mòn?
Cái từ này dùng cực kỳ nghệ thuật.
Hắn vô thức nhìn Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm bên cạnh, tiếp đó trực tiếp sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh 2.0.
Đinh!
Mục tiêu: Trần Nhược Hàm.
Tuổi: 19.
Năng lực nghiệp vụ: Cấp A.
Trung thành: Cấp S.
Độ mài mòn: 0.
Lời nhắc nhở ấm áp: Không phát hiện silica gel, kí chủ có thể yên tâm ăn.
Một loạt tin tức xuất hiện trong đầu Dương Hạo, Hỏa Nhãn Kim Tinh phiên bản 2.0 đúng là rất tốt!
Mà Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm này thì lại nằm ngoài dự đoán của Dương Hạo, đầu tiên là độ trung thành, Dương Hạo nhớ lần trước nàng chỉ là cấp A, bây giờ lại biến thành S.
Cũng không biết mình đã làm gì để độ trung thành của Tiểu bạch hoa tăng lên một đẳng cấp.
Còn một cái là độ mài mòn!!
Không có gì bất ngờ, thì 0 chính là đại biểu cho không có kinh nghiệm gì.
Nói cách khác, Tiểu bạch hoa Trần Nhược Hàm tuy rất có tâm cơ, nhưng thân thể vẫn rất sạch sẽ!
Lúc này, Trần Nhược Hàm lắc lắc cánh tay Dương Hạo, nũng nịu nói: “Chú Dương, em không có kinh nghiệm, lát nữa đừng chê em vụng về nha…”
Nếu như kỹ năng Hỏa Nhãn Kim Tinh không thăng cấp, Dương Hạo chắc chắn sẽ cho rằng Trần Nhược Hàm đang cố ý gia tăng tình thú, mà bây giờ, hắn lại tin tưởng Tiểu bạch hoa nói thật.
Tiểu bạch hoa 19 tuổi!
Dương Hạo cười sờ sờ đầu Trần Nhược Hàm, trên người Tiểu bạch hoa còn có một vẻ đẹp trẻ con, Dương Hạo thật sự không đành lòng ra tay, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch hơi nhiều.
Nhưng lúc này, Trần Nhược Hàm đã nhào vào trong ngực Dương Hạo: “Chú Dương, từ nhỏ em đã không có cảm giác an toàn, cho nên em chỉ hi vọng có thể ở bên cạnh chú, mặc kệ là thân phân gì.”
Nói xong, Tiểu bạch hoa lại duỗi tay cánh trắng nõn, ôm lấy cổ Dương Hạo, tiếp đó nhón chân và ấn bờ môi lên. . .
Nghiệp chướng mà!
Người ta mới 19 tuổi!
Dương tổng của chúng ta vẫn có một ít cảm giác tội lỗi, những cô gái khác tuy cũng rất trẻ, nhưng ít ra cũng 22 tuổi trở lên.
Mà đầu 2 và đầu 1 lại có cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Hai mươi mấy tuổi sẽ cho người ta cảm giác là người lớn, nhưng đầu một thì sẽ cho người ta cảm giác như là trẻ con. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận