Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 142: Ưỡn ngực

Chương 142: Ưỡn ngực
Tôn Đức Hải tò mỏ hỏi: “Tiểu Dương, rượu này bao nhiêu tiền?”
Sau khi nghe thấy vấn đề này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Hạo, mọi người đều rất tò mò, bốn chai rượu này rốt cuộc bao nhiêu tiền.
Ngay cả Tôn Tâm Di cũng nhỏ giọng hỏi một câu: “Rất đắt à?”
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, Dương Hạo cũng không lòng vòng, thò sáu ngón tay: “60.000.”
“Trời ạ! 6 chục ngàn???”
“Bốn chai rượu mà tận 60.000??”
“Không ngờ còn có một chai rượu 15.000???”
“Rượu này còn đắt hơn cả vòng vàng kia!!!’
Sau khi Dương Hạo báo giá, tất cả mọi người đều thốt lên.
Bốn người phụ huynh đều trợn mắt há hốc mồm.
Chú em Bạch Văn Tùng thì đỡ trán, trong lòng yên lặng đậu xanh rau muống: Cuối cùng vẫn để tên này trang bức.
“Dương đại ca, không cần mua rượu đắt như vậy mà!”
Tôn Tâm Di nhỏ giọng nói xong, tiếp đó lại nắm chặt tay Dương Hạo dưới bàn, dáng vẻ như thân ở nhà mẹ, tim ở nhà chồng.
Nàng thật sự cảm thấy quá đắt, rượu này cộng thêm vòng vàng và các món quà khác, đã vượt qua trăm ngàn rồi!
Quá quý giá!
“Đức Hải, hôm nay không uống rượu này, chúng ta uống Hoàng Hạc Lâu…”
Sau khi lấy lại tinh thần, Tôn Đức Cương cười ha ha nói, đồng thời bỏ bốn chai rượu và thùng, cũng không đặt trong phòng khách, mà trực tiếp ôm về phòng ngủ.
Ông cảm thấy như vậy mới an toàn, nếu đặt trong phòng khách, chẳng may lát nữa có ai uống nhiều, không cẩn thận đá một cái thì xong đời!
Tôn Đức Hải cũng không nói gì, cái này cũng dễ hiểu thôi, nếu là Mao Đài một hai ngàn, mang ra uống cho đỡ thèm thì cũng thôi.
Rượu này cmn một chai 15.000!
Mình có đẳng cấp gì chứ?
Cũng xứng uống rượu đắt như vậy???
Trong lòng cảm khái, đồng thời Tôn Đức Hải còn vô thức nhìn về phía Dương Hạo, vị bạn trai của cháu gái này thật là không tầm thường, chỉ quà mang theo thôi cũng đã hơn trăm ngàn rồi!
Đây là gia đình thế nào chứ!
Tôn Nam Nam toàn bộ quá trình đều ăn cơm cũng không nhịn được mà liếc trộm đánh giá vị ‘anh rể’ này, vị này tặng vòng vàng cho mẹ, tặng rượu sáu chục ngàn cho cha.
Thế nhưng hình như không có quà của mình!
Quả nhiên, trẻ vị thành niên là không có nhân quyền!
Mình cũng sắp trưởng thành rồi mà!
Cũng sắp lên đại học rồi!!!
Tôn Nam Nam oán thầm.
Đúng lúc này, nàng thấy vị anh rể kia đứng lên, tiếp đó đi cầm một túi giấy được đóng gói xinh đẹp.
“Nam Nam, đây là quà của em.”
Dương Hạo cười ha ha, đưa túi giấy cho Tôn Nam Nam.
“A? Còn có quà cho em ư??”
Tôn Nam Nam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong lòng thì lại nghĩ: Chẳng lẽ anh rể có thể nghe được tiếng lòng của mình?
Giống như trong tiểu thuyết vậy!
Dương Hạo tự nhiên không thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, chẳng qua là suy nghĩ chu đáo mà thôi.
“Cảm ơn anh rể!”
Ngây người giây lát, Tôn Nam Nam tranh thủ thời gian tiếp nhận quà và cảm ơn.
Tiếp đó, tiểu nha đầu này đã không kịp chờ đợi mà bóc quà.
A!!
Điện thoại!!!
Tôn Nam Nam hai mắt tỏa sáng.
Anh rể tặng nàng một chiếc ‘táo 15 pro max’ mới tinh.
Tuy đây không phải chiếc điện thoại đứng đầu bây giờ, nhưng học sinh vẫn thích nhất là táo, cảm thấy rất có mặt mũi.
Thật ra Dương Hạo cũng không nghiên cứu về điện thoại, hắn tặng quà chỉ quan tâm đến một chữ, chính là như cầu của mỗi người.
Người ta thích cái gì, hắn liền tặng cái đó!
Em gái Di Bảo cũng coi như là cô em vợ mình, giữ gìn mối quan hệ là chuẩn không sai.
Nhưng cô em vợ này cần thêm một số ‘2’ ở đằng sau!
Mà địa vị của Lý Mạn Ny là không thể dao động.
“Anh rể vạn tuế!”
Tính cách của Tôn Nam Nam hoạt bát hơn chị gái nhiều, chiếc điện thoại này quả thực là chọc trúng chỗ ngứa, tiểu nha đầu không khỏi reo hò một trận.
“Dương đại ca, Nam Nam còn là học sinh trung học, không dùng điện thoại đắt như vậy.” Tôn Tâm Di nhỏ giọng nói.
“Còn mấy tháng nữa là lên đại học rồi mà.” Dương Hạo cười cười, tiếp đó nói với Tôn Nam Nam: “Nam Nam, ít chơi điện thoại thôi, chờ thi đại học xong thì muốn chơi thế nào thì chơi.”
“Vâng vâng, em nghe anh rể!” Tôn Nam Nam liên tục gật đầu.
Mà lúc này, Hà Mẫn và Tôn Đức Cương lại trao đổi ánh mắt, ‘con rể’ do con gái dẫn về thật là không đơn giản, đã chặn miệng một nhà ba người bọn họ rồi.
Dưới tình huống này, bạn còn không biết xấu hổ hỏi vấn đề ly hôn của người ta thì hơi quá rồi.
Nhà họ đúng là không tiện hỏi, nhưng Trương Hồng Lệ cũng không quên thứ này, mà lúc này bà đã không chỉ hỏi thay Bạch Văn Tùng, mà cũng đang tìm cân bằng cho tâm lý.
Cùng có con gái, con gái mình xuất giá mà cũng không nhận được món quà nào ra dáng.
Kết quả cháu gái chỉ dẫn bạn trai về nhà, còn chưa nói chuyện kết hôn, đã có quà hơn trăm ngàn rồi!
Người, chính là sợ so sánh!
Trương Hồng Lệ yên lặng so sánh xong, lập tức cảm thấy không thăng bằng.
Thế là, bà hắng giọng một cái, hỏi: “Tiểu Dương, vừa rồi cậu nói từng kết hôn, có con chưa?”
Vấn đề này vừa xuất hiện, mọi người lại nhìn về phía Dương Hạo.
Bởi vì vấn đề này rất quan trọng!
Thời đại này, mọi người đã không coi trọng tờ giấy đăng ký kia nữa, nhưng có con hay không thì lại khác, dính dáng đến rất nhiều thứ.
“Có con gái, năm tuổi.” Dương Hạo thành thật.
A?
Lại có con gái???
Nghe thấy câu trả lời này, Hà Mẫn và Tôn Đức Cương rất kinh ngạc.
Trương Hồng Lệ thì lại nở nụ cười, nghĩ thầm khó trách lại hào phóng như vậy, thì ra là có tì vết lớn như thế!
Trương Hồng Lệ lập tức dán ba cái nhãn hiệu ‘quá lửa’ ‘ly hôn’ ‘con riêng’ lên mặt Dương Hạo.
Mà chú em Bạch Văn Tùng ngồi bên cạnh Trương Hồng Lệ thì lại vui mừng không thôi, hắn lại ưỡn ngực lần nữa, cũng ngẩng cổ lên.
Ưỡn ngực!
Ông đây lại ưỡn ngực!
Bạch Văn Tùng điên cuồng gào thét trong lòng.
Vừa rồi hắn bị Dương Hạo áp chế, mọi mặt đều không bằng.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy mình lại có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lựa chọn A: Trẻ tuổi chưa kết hôn không có con.
Lựa chọn B: Quá lứa ly hôn có con riêng.
Cái này cmn là lựa chọn sao?
Đây là câu hỏi tặng điểm mới đúng!!
Tôn Tâm Di, đây là tặng không điểm, mau đến lấy đi!
Bạch Văn Tùng hắng giọng một cái, cố gắng tạo chú ý với Tôn Tâm Di, nhưng người sau lại không nhìn hắn, mà ẩn ý đưa tình nhìn Dương Hạo bên cạnh, còn nắm chặt tay Dương Hạo, tựa như muốn dùng cách này để nói cho tất cả mọi người ở đây biết.
Có con riêng cũng không quan trọng!
Con chính là muốn làm mẹ kế!!
“Tiểu Dương, Tâm Di mới 24 tuổi, cậu biết chứ?” Trương Hồng Lệ lại mở miệng lần nữa.
“Ừm, biết.” Dương Hạo gật đầu.
“Vậy cậu cảm thấy 24 tuổi mà đã làm mẹ kế thì thích hợp không?”
“Nói thật, thật ra Tâm Di vẫn còn trẻ con, tư tưởng vẫn chưa trưởng thành.” Trương Hồng Lệ lại nói tiếp.
Câu tư tưởng chưa trưởng thành là đang ám chỉ chuyện lựa chọn bạn trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận