Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Chương 117: Tên nhóc béo này có độc

Chương 117: Tên nhóc béo này có độc
Mục đích của Dương Hạo là quảng trường Hằng Long.
Rất nhiều hàng hiệu đều không vào Tinh Quang, ngay cả Hermes cũng không vào đó, mà Hằng Long thì khác, gần như tất cả hàng hiệu đều có mặt ở đó.
Dừng xe xong, ba người đi thang máy lên tầng một.
Vương Tuyết Như ôm cánh tay Dương Hạo, hỏi: “Dương đại ca, anh muốn mua âu phục sao?”
Dù sao hai người đều độc thân, không cần cố kỵ gì cả.
“Ừm. Là loại âu phục chính thức, mặc trong các trường hợp trang trọng.” Dương Hạo gật đầu.
“Vậy thì đi Hermes đi!”
Thật ra trước kia Vương Tuyết Như cũng không đi dạo Hermes, quá đắt, không phải loại người tầng lớp như nàng có thể mua nổi.
Nhưng hôm nay thì khác, trong thẻ có 10 triệu kìa.
Nhưng Vương Tuyết Như cũng không nghĩ sẽ mua cho mình cái gì, mà là muốn mua cho Dương Hạo mấy bộ quần áo.
Vương Băng Như đi theo hai người, đây là lần đầu nàng đi vào cửa hàng Hermes.
Cha mẹ nàng đều là tầng lớp tiền lương phổ thông, căn bản là nghĩ cũng không dám nghĩ đến đồ hiệu như này.
Nhưng sau khi vào tiệm, nhìn giá cả những món đồ trên kệ, nàng thế mà lại cảm thấy rẻ.
ừm, chỉ mấy chục ngàn, hơn trăm ngàn, mấy trăm ngàn.
Thế nhưng, Dương đại ca tiện tay đã chuyển cho chị gái 10 triệu để tiêu vặt.
Nếu như mình cũng có 10 triệu thì tốt.
Vương Băng Như nghĩ, nếu như vậy nàng có thể thực hiện những tâm nguyện kia rồi.
Nghĩ đến đây, nàng vô thức nhìn vị Dương đại ca kia một chút, một ý nghĩ điên cuồng chợt sinh ra!
Không được, không được!!
Đó là người đàn ông của chị mình!!
Vương Băng Như vội vàng lắc đầu, xua tan ý nghĩa đáng sợ kia.
Một tiếng sau, ba người rời khỏi tiệm Hermes, tổng cộng tiêu hơn 1.5 triệu.
Vương Tuyết Như mua cho Dương Hạo ba bộ quần áo từ đầu đến chân, lại mua cho em gái hai bộ quần áo mặc đi làm.
Nàng vốn không muốn mua gì cho mình, nhưng Dương Hạo lại chọn cho nàng hai bộ quần áo, nói là lần sau sửa máy hút mùi thì mặc.
Khi sắp rời đi, nàng nhìn chiếc túi xách mới mùa này vài lần, Dương Hạo cũng bảo nàng mua, chỉ chiếc túi này đã hơn 400.000!
Tất nhiên, đều là Vương Tuyết Như trả tiền!
Như vậy mà nàng còn cảm thấy tiêu tiền quá ít, dù sao Dương Hạo cho 10 triệu, vậy mà nàng chỉ tiêu hơn 100 ngàn lên người Dương Hạo.
“Dương đại ca, hay là mua đồng hồ đi!”
Vương Tuyết Như chỉ chỉ cửa hàng Rolex bên cạnh.
“Ừm, vào xem một chút.”
Thật ra Dương Hạo không có thói quen đeo đồng hồ, như hình như những đại lão kia không ai là không đeo đồng hồ.
Có câu nói rất hay: Nghèo chơi xe, giàu chơi đồng hồ!
Thấy khách hàng đến cửa, hơn nữa còn xách một đống túi Hermes, nhân viên cửa hàng tự nhiên vô cùng nhiệt tình.
Sau khi thử vài chiếc đồng hồ, Dương Hạo cuối cùng lựa chọn một chiếc giá 638.100 NDT!
Dương Hạo không hiểu đồng hồ, chỉ thấy cái này khá hợp mắt.
Hơn nữa giá hơn 600 ngàn cũng coi như ‘bình dân’, dù sao đồng hồ của đám minh tinh kia, động một tí là mấy triệu, quá kiêu căng.
Dương Hạo là một người rất khiêm tốn nha.
Không trang bức!
Gần 4 giờ, ba người mới rời khỏi.
Dương Hạo và Vương Tuyết Như đều phải đi đón con.
Thế là hành trình quảng trường Hằng Long đến đây kết thúc.
Tổng cộng tiêu hơn 2 triệu.
Dương Hạo lại đưa song Như về quán cà phê, sau đó lái xe đến nhà trẻ đón Hề Hề.
“Chị, chị quen Dương đại ca này thế nào?”
Chờ Dương Hạo rời đi, Vương Băng Như cũng không nén được tò mò.
Dưới cái nhìn của nàng, một đại gia như Dương Hạo căn bản là không cùng tầng lớp với chị gái mình, nhưng hai người lại đến với nhau, quan hệ còn tốt như vậy.
“Xem như là ngẫu nhiên gặp mặt đi.” Vương Tuyết Như qua loa một câu.
“Nói cặn kẽ đi.” Vương Băng Như rất hóng hớt.
“Có cơ hội rồi nói, chị phải đi đón Nặc Nặc.”
Vương Tuyết Như đúng không dám giải thích, dứt khoát trốn đi.
Nhà trẻ.
Dương Hạo vừa xuống xe, Bành béo đã chui ra, trên khuôn mặt béo chất đầy nụ cười: “Anh Dương, lại gặp mặt rồi.”
Dương Hạo quét nhìn Bành béo này một chút, không khỏi oán thầm, cậu cmn rõ ràng là đang chờ tôi mà!
“Sao gần đây toàn là cậu đi đón con vậy?”
Dương Hạo nhớ, trước kia toàn là vợ Bành béo đến đón, mà từ khi mình thưởng cho tên này, nhiệm vụ đón con như rơi vào đầu Bành béo.
“Thành tích quá tệ, không có động lực viết.”
Bành béo cười hì hì, thực tế thì là vợ giao nhiệm vụ cho hắn, nhất định phải chữa trị quan hệ với Dương Hạo.
Cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là mượn cơ hội đón con, ngồi xổm ở đây chờ Dương Hạo.
“Ai bảo cậu không viết xxx như bộ trước!’
Dương Hạo thuận miệng diss một câu, bộ trước ‘sau khi ly hôn, cô em vợ yêu ta’ của Bành béo có thành tích rất tốt.
“Anh Dương nói đúng, đều do tôi giả bộ thanh cao.” Bành béo liên tục gật đầu, tiếp đó lại mặt đầy hèn mọn nói: “Anh Dương, tôi có wechat của đệ nhất mỹ nữ giới văn học mạng, anh có muốn không?”
“Cô ấy vẫn luôn tự nhận là nam, thường xưng huynh gọi đệ trong nhóm chat tác giả, kết quả có một lần tôi đến thư viện, gặp một cô nàng rất xinh đẹp đang gõ chữ, tôi liếc trộm một chút, kết quả liền choáng váng.”
Bành béo kể lại chuyện vì sao lại biết thân phận của đệ nhất mỹ nữ giới văn học mạng, còn rất đắc ý.
Nhưng Dương Hạo căn bản không hứng thú với cái gọi là đệ nhất mỹ nữ giới văn học mạng này.
Bên cạnh hắn có rất nhiều mỹ nữ, không thiếu một trạch nữ!
Bành báo còn muốn thông qua cách này, để Dương Hạo hủy block wechat của hắn.
Kết quả người ta căn bản không hứng thú.
Mà lúc này, đã đến giờ tan học, Giang Ngọc Kỳ đã dẫn đám trẻ ra ngoài.
“Ba ba!”
“Lão Bành!!”
Hề Hề và Bành Hạo Hiên đồng thời phát hiện cha mình.
Nhưng cách gọi của hai người hoàn toàn khác biệt.
Tên nhóc Bành Hạo Hiên dĩ nhiên gọi Bành béo là “Lão Bành”.
“Thằng nhóc này, đã bảo đừng học theo mẹ rồi.” Mặt Bành béo đen xì.
“Gọi như vậy mới thân thiết.”
Dương Hạo cười ha ha, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, đây là một cái boomerang.
Chỉ thấy Hề Hề cũng học theo: “Lão Dương…!”
Ah…
Nụ cười của Dương Hạo cứng đờ nơi khóe miệng, hắn vô thức nhìn tên nhóc béo Bành Hạo Hiên này một chút.
Nhịn không được mà đậu xanh rau muống: Mẹ kiếp, tên nhóc béo này có độc!!
Hề Hề nhà mình ngoan ngoãn như vậy, lại bị tên nhóc này dạy hư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận